Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1769: Tôi là gì (2)

Chỉ có lúc này, lấy ý niệm bất diệt của mình, lấy thân thể bất hủ của mình, hóa thành nhà tù, trực tiếp khóa kín giam cầm Phủ Quân đời cuối cùng này!
Biến bản thân thành nhà tù, đi giam cầm người khác, chuyện này, không phải cũng là giam cầm chính bản thân mình hay sao?
Có thể làm ra được hành động này, chuyện này cũng đủ có thể thấy được sự điên cuồng của Nửa gương mặt lúc này!
Anh ta thật sự không thèm để ý gì cả, không có gì không thể buông bỏ được, cũng không có chuyện gì không thể buông tay được nữa, lúc trước, vốn dĩ anh ta cũng vô thức quan tâm đến sinh mệnh của những người phàm ở chung quanh mình, nhưng hiện tại, lúc phát tiết lại gặp sự ngăn cản của lão đạo, cho nên, ý nghĩ điên cuồng này, dĩ nhiên rơi lên trên người lão đạo rồi.
Mà trong đó, lão đạo là lúng túng nhất.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy!
Không giải thích được.
Ông ta chẳng qua chỉ đứng ở dưới lầu của tiệm sách ngắm bức họa cả ngày.
Kết quả sao lại rơi đến kết cục như trước mắt?
Cái lồng giam này, ngược lại thì ông ta vẫn có thể đánh vỡ, nhưng ít ra cũng cần thời gian một giáp!
Nhưng làm sao ông ta có thể tình nguyện lãng phí thời gian sáu mươi năm ở nơi này làm “Ngu công dời núi” được chứ.
Phải biết, nguyên nhân mà ông ta còn ở lại tiệm sách, chỉ là muốn đưa tiễn giây phút cuối cùng cho vị ông chủ tiệm sách kia mà thôi, thậm chí ngay cả trận chiến của anh với Hiên Viên kiếm mà ông ta cũng không có ý định xem đâu!
Nhưng mà, loại phương pháp gần như vô lại này của đối phương, thế nhưng lại thực sự khiến cho Phủ Quân đại nhân có chút không thể làm gì.
Cho dù Phủ Quân có rất nhiều loại biện pháp có thể mười phần chắc chín là sẽ đánh bại được người ở trước mắt này, nhưng dưới lại cục diện này, thế nhưng vẫn không thể nhanh chóng tìm ra phương pháp phá vỡ tình thế.
- Rốt cuộc thì anh… làm sao?
Lão đạo không thể không lần nữa kiềm giọng lại.
- Tôi… rốt cuộc thì gì?
Giọng nói của Nửa gương mặt phát ra từ bốn phía của lồng giam này.
- Bản Phủ Quân có biết một bác sĩ rất giỏi, là bạn nối khố của ông chủ tiệm sách kia…
- Rốt cuộc thì tôi tính là gì…
Nửa gương mặt, chỉ luôn lặp đi lặp lại những lời này.
- Rốt cuộc là tại sao anh lại nổi điên!
- Rốt cuộc thì tôi tính là thứ gì...
Lão đạo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Anh oán sao?
- Không oán...
- Anh hận sao?
- Không hận…
- Nếu không oán không hận, lần này phát điên là vì điều gì chứ?
- Quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ, hiện tại cuối cùng vẫn là hiện tại.
- Rốt cuộc là tôi thì tính là thứ gì chứ…
- ... - Lão đạo.
Lúc này, lão đạo thật sự có chút mệt tâm.
- Rốt cuộc là tôi thì tính là thứ gì chứ…
Lúc này lão đạo ngẩng đầu lên, đi thẳng tới:
- Anh chính là cái mông!
Tiếng tự hỏi không ngừng lặp đi lặp lại bỗng nhiên bị cắt đứt.
Ngay sau đó.
Lồng giam kinh khủng cũng từ từ tan đi.
Lão đạo có chút ngạc nhiên, cơn điên này, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh sao?
Cho dù thân là Phủ Quân, đối mặt với trận thay đổi này cũng có chút bất ngờ.
Lại cúi đầu xuống.
Lão đạo nhìn thấy mặt biển ở bên dưới.
Nửa gương mặt nằm ở đó.
Đôi mắt nhìn thẳng vào ông ta – người đang ở trên bầu trời.
Trong hốc mắt, tràn đầy tự giễu, khí thế tản ra quanh người, chính là một loại cô đơn hết sức tiêu điều.
- Đúng vậy, tôi chính là cái... mông.

- Ông chủ, bữa tối chuẩn bị xong rồi.
Oanh Oanh đẩy mở cửa phòng ngủ, đi vào.
Lão đạo bỗng nhiên rời đi, thật ra thì phần lớn người trong tiệm sách đều không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Thật ra thì, đừng nói là bọn họ, chính là người trong cuộc là ông chủ Châu, cũng không quá rõ.
Chẳng qua là, dù sao thì Nửa gương mặt cũng không phải là Lâm muội muội, ông chủ Châu cũng không phải Bảo ca ca.
(*Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc, nhân vật trong Hồng Lâu Mộng)
Bị kích thích rồi, người đã bị lão đạo mang đi rồi.
Ừm.
Mang đi thì cứ mang đi đi.
Ông chủ Châu cũng không có hứng thú
gì nói muốn đuổi kịp đi an ủi một chút người ta.
Dù sao.
Trước mắt.
Anh mới chính là bé cưng cần được an ủi nhất đấy.
- Được, anh đi xuống.
Rốt cuộc cũng là tiệc tưởng niệm mà trên dưới tiệm sách chuẩn bị cho mình, không ăn thì thật sự không thích hợp lắm, cộng thêm việc bản thân anh cũng có chút đói.
Đi xuống lầu.
Tất cả mọi người đều đã ngồi quanh bàn tròn, chẳng qua là vị trí chủ tọa vẫn được để trống.
Cũng không có loại không khí quá trang nghiêm như đưa tang tiễn biệt, dưới sự hướng dẫn của luật sư An, mọi người nói chuyện rất nhiệt tình, cố ý tạo nên một bầu không khí nhìn như rất bình thường.
Ngay cả Khánh – người có chứng sợ hãi giao tiếp, cũng đang cố gắng nói một ít trò cười căn bản là không buồn cười, trên mặt gắng gượng đến mức đỏ hồng lên.
Tiểu loli thì đang rất hưng phấn mà khoe khoang món đồ trang sức mới mà thằng bé trai đã mang từ Tam Á về cho cô ta, bày ra dáng vẻ như bản thân rất thô tục rất con buôn.
Haizz, thật là làm khó cho đám cô dì này rồi đi.
Vào thời điểm này, bạn tưởng niệm quá mức cũng không tiện lắm, dù sao thì ông chủ vẫn còn còn ngồi ở đây, vẫn còn sống.
Nhưng nếu bạn muốn chủ động cố gắng tạo không khí, cũng không thích hợp.
Loại cảm giác này, đối với mọi người trong tiệm sách mà nói, phảng phất như thể đều là cha mẹ, khi nhìn đứa con nhà mình sắp lao vào kì thi đại học vậy.
Dặn dò quá nhiều, thì sợ con mình khẩn trương.
Trấn an quá nhiều, lại sợ sinh ra tác dụng ngược.
- Ăn cơm.
Châu Trạch cầm đũa lên, nói một tiếng, sau đó gắp lấy một miếng hải sâm cho vào trong miệng.
Món hải sâm hành lá này cho thấy tài nghệ nấu ăn cực đỉnh của Hứa Thanh Lãng.
Bất luận là từ mùi vị hay là hương vị, đều có thể nói là hoàn mỹ.
- Ăn một chút đi, mọi người ăn đi.
- Đúng đúng đúng, đều nâng đũa đi nha.
Châu Trạch ăn đồ ăn, ăn được nửa bát cơm, lại uống thêm một chén canh.
Chờ sau khi ăn xong, đặt đũa xuống, đứng dậy, đi tới bên chỗ ghế sô pha mà nằm xuống.
Oanh Oanh đưa một ly trà tới.
Thật ra thì, vừa ăn xong cơm, bất luận là nằm xuống hay là uống trà, đều không phù hợp với cách thức dưỡng sinh, đều là một loại áp lực với dạ dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận