Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1818: Tôi dựa vào máu của tôi tiến cử Hiên Viên (hạ) (2)

Mua tại Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Lúc này.
Châu Trạch đứng ở trên mặt biển, đưa tay, xé áo của chính mình.
Nửa người trên, sau khi xé áo ra.
Vị trí ngực trái của anh ấy, có dấu vết của một vết thương màu vàng kim.
Đây là vị trí mà trước đó Hiên Viên kiếm đã đâm qua.
Anh không sao cả, bởi vì đã có thế thân này thay anh ấy chặn một kiếm này rồi, nhưng dù sao hai bên cũng có qua hệ quá mức mật thiết, mặc dù kiếm không chém chết anh, nhưng cũng sẽ để lại vết thương.
Mà điều này.
Chính là thứ Châu Trạch cần.
Tay của anh, đặt ở vị trí vết kiếm.
Hạn Bạt cứ như vậy mà đứng cách đó một đoạn, ánh mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Cô ta muốn tiến về phía trước, nhưng bỗng nhiên lại không dám, phảng phất như tình cảnh lại trở về năm thượng cổ đó một lần nữa, anh ấy là tướng quân thủ hạ mạnh mẽ nhất của cha mình, mà cô ta, chẳng qua chỉ là một cô công chúa hoài xuân mà thôi.
Dĩ nhiên Châu Trạch sẽ không để ý đến việc rốt cuộc là Hạn Bạt ở bên cạnh đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.
Thậm chí.
Có thể nói là.
Anh bố trí lâu như vậy, chịu đựng những thay đổi của năm tháng dằng dặc, chính là vì, một giây phút này!
Phủ Quân đời cuối cùng, nhân kiệt trời sinh, sau khi cảm ứng được cơ hội từ Hiên Viên kiếm từ trước, lựa chọn dùng phương thức kẻ thế mạng để khiến cho bản thân có thể sống sót, so với đám lão bất tử còn lại mà nói, ông ta tuyệt đối đã là người tài năng tuyệt đỉnh rồi, dù sao, tuyệt đại đa số mọi người, bất luận là có đấu tranh vất vả thế nào đi chăng nữa, thì sau đó, cũng đều chỉ có kết cục chờ chết mà thôi.
Nhưng mà.
Đối với Châu Trạch mà nói.
Chuyện này không đủ.
- Thứ tôi muốn, không chỉ là được sống!
Tay của Châu Trạch, bắt đầu chậm rãi rút ra.
Trong một khoảnh khắc, vị trí vết thương bị kiếm đâm ở trên ngực, phảng phất như thể nhận được một sự dẫn dắt từ nơi sâu xa.
Nhạn chết tiếng vẫn còn vang, người chết vẫn còn lưu danh, bất luận là thứ gì đi ngang, cũng sẽ để lại dấu vết riêng biệt của mình.
Trước mắt.
Điều mà Châu Trạch đang làm, chính là thông qua vết thương ở trên người của mình này!
Hiên Viên kiếm là hóa thân của quy tắc, là hình chiếu ảo thành thực, quy tắc, không thể nghi ngờ là rất cường đại, thật ra thì, với tự tin của Châu Trạch, cho dù là bản thân lúc đỉnh cao nhất thực sự, có lẽ, cũng chỉ nắm chắc được năm phần mà thôi.
Bởi vì phía sau của Hiên Viên kiếm, có cả thế giới làm hậu thuẫn, chẳng khác gì là một mình bạn đang đối đầu với cả thế giới cả!
Nhưng bây giờ, thế nhưng là niềm tin tuyệt đối!
Nếu như là quy tắc, vậy chắc chắn thì sẽ có quy luật, nắm giữ được quy luật, vậy quy tắc đó, cũng sẽ vận chuyển trong tay của bạn.
Không gian bốn phía, vào lúc này bỗng nhiên rung chuyển, giống như có thứ gì đó, đang bị cưỡng chế rút ra từ trong vùng thiên địa này vậy.
- Ô ô ô ô...
Trên bầu trời, cuồng phong gào thét, giống như thể trời cao đang thổn thức vậy.
Một đầu chuôi kiếm, xuất hiện ở trong tay của Châu Trạch, lại theo động tác từ từ rút ra ngoài của Doanh câu, mà thân kiếm cũng từ từ hiện rõ ra, đến cuối cùng.
Một thanh Hiên Viên kiếm chỉnh tề.
Lại bị Châu Trạch, cưỡng chế dùng một phương thức biến có thành không, “rút” ra ngoài.
Giờ khắc này.
Ánh sáng rực rỡ của trời trăng sao, vào lúc này, phảng phất như thể đều trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Quy tắc âm dương ở chung quanh xuất hiện sự rối loạn kịch liệt.
Bởi vì.
Quy tắc.
Đang ở trong tay của Châu Trạch.
Bạn có thể nói là, nó chính là quy tắc, khi anh nắm lấy thanh kiếm này, thật ra thì anh đã nắm giữ được quy tắc.
Trên mặt biển.
Châu Trạch một tay cầm kiếm phát ra một tiếng thét dài.
Dưới tiếng thét dài.
Nhân gian cũng còn ổn, chẳng qua là khắp nơi đều xuất hiện sấm chớp gầm thét, thế nhưng cũng chỉ có ánh sáng, có tiếng sấm mà không có mưa.
Mà âm phủ, đám vong hồn nhạy cảm hơn, tập thể đều bắt đầu hoảng sợ gào thét đầy bi thương.
- Hoàng Đế, thanh kiếm này, tôi đã nâng lên.
Lúc này.
Châu Trạch bổ một kiếm về phía bàn tay Tiên vương – hiện tại chỉ còn lại một ngón tay cái - ở ngay trước mặt mình.
Một màn tương tự, dường như đã xảy ra một lần nữa, giống như lúc hư ảnh Doanh câu bước lên trời trước đó, cảm giác cả thế giới đều đang điên cuồng bài xích kia, lại xuất hiện một lần nữa.
Chẳng qua chỉ là.
Lần này, Châu Trạch chính là người áp đặt!
Bàn tay Tiên vương trực tiếp tiêu tán.
Nhưng một kiếm này vẫn chưa kết thúc, khí cơ của Hiên Viên, khí cơ của quy tắc, bắt đầu theo một chiêu chém chết bàn tay Tiên vương mới vừa rồi mà trực tiếp khóa chặt đường chạy thoát ra khỏi tam giới của ý thức của Tiên vương.
Ý thức Tiên vương đã làm trò này vô số năm tháng bắt đầu giãy dụa, bắt đầu gào thét, nhưng cuối cùng cũng khó thoát được vận mệnh bị quy tắc của thế giới này hoàn thắt cổ, mà lần này, Tiên vương sẽ không còn sau đó nữa.
Thời Thượng Cổ, Hoàng Đế từng tay cầm Hiên Viên kiếm, một kiếm chặt đứt con đường của Tiên.
Đến ngày hôm nay, Châu Trạch lại cầm Hiên Viên, hoàn toàn quét sạch tất cả mọi thứ của Tiên đình vào nơi cát bụi!
Giải Trãi thì né tránh Hiên Viên, cam nguyện tự vận dung nhập vào quy tắc.
Phủ Quân đời cuối cùng vứt bỏ cơ nghiệp, chỉ vì để sống tạm bợ một mạng.
Mà Châu Trạch, mà Doanh câu.
Thứ anh muốn.
Là muốn cầm thanh kiếm này – thứ bị Hoàng Đế sắp xếp đến để chém chết chính mình này – cầm ở trong tay.
Lúc này, thứ anh nắm trong tay, không chỉ là một thanh kiếm, mà là tam giới, là ý chí của thế giới này!
- Thành tiên, có nghĩa lý gì, tiên nhân, cuối cùng cũng chết.
Châu Trạch nhẹ giọng tự nói.
Mục tiêu của anh.
Là sự bất hủ vĩnh hằng, là sự đỉnh cao vĩnh hằng.
Thực lực của anh, cộng thêm thanh kiếm này, cho dù có thêm mười thời kỳ Thượng cổ, anh cũng vẫn đứng ở đỉnh cao nhất kia, nhìn xuống chúng sinh!
Không phải là khuất phục, không phải là thỏa hiệp, mà là, nắm giữ thực sự!
Vô số năm tịch mịch, sự sắp xếp trong năm tháng dài đằng đẵng, hôm nay, rốt cuộc cũng thành công.
Châu Trạch đặt ngang Hiên Viên ở trước người.
Tinh tế thưởng thức thanh kiếm ban đầu vốn là của Hoàng Đế này.
Đột nhiên.
Ánh mắt của Châu Trạch khựng lại một phen, khí thế vốn dĩ là kiểu nhìn bát hoang bằng nửa con mắt này cũng bỗng nhiên hơi ngừng lại một chút.
Bởi vì anh nhìn thấy, ở trên thân kiếm có một vết bẩn.
Vết bẩn kia.
Là một giọt máu đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận