Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1673: Nhất định là duyên phận đặc biệt (2)

Bỏng được xem như một loại tình huống rất khó giải quyết, giai đoạn xử lý trước cấp cứu là vấn đề, việc chăm sóc đặc biệt vào giai đoạn sau cũng là một vấn đề.
Về phần loại chuyện như dùng da trên bắp đùi hoặc là trên mông cấy ghép lên trên mặt, không tính là vấn đề gì
- Ông chủ, chúng ta còn đi xuống nữa không?
- Được rồi, biết là ở bên dưới này là được rồi, buổi tối tôi tự mình đi xuống.
Vào lúc này bệnh viện người nhiều mắt nhiều, nói không chừng chờ lát nữa bên chỗ nhà xác cũng được bắt đầu sử dụng, cho dù ông chủ Châu có muốn đi ngủ trưa, cũng lo lắng việc nghỉ ngơi của mình sẽ bị quấy rầy.
Hiện tại anh chẳng qua chỉ là một người bình thường, lỡ như trong lúc không cẩn thận bị người khác phát hiện anh ngủ ở trong nhà xác, việc xử lý sau đó, cũng cực kì phiền phức đi.
- Được rồi, ông chủ, buổi tối ờm sẽ đưa anh đến phòng…
Khóe miệng lão đạo giật một cái, luôn cảm thấy lời này là lạ.
Đúng lúc này, Châu Trạch lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta khập khễnh xuất hiện ở cửa lớn, dường như là muốn đi theo một chiếc xe cáng, nhưng đi chưa được mấy bước, thì đã ngã rầm ở trên mặt đất, anh ta bắt đầu dùng cả hai tay bò ở trên đất, dáng vẻ như nhất định phải đuổi theo chiếc xe cáng kia, nhưng căn bản là không đuổi kịp.
Một màn này, rất nhiều người nhìn thấy, bởi vì anh ta cũng là một người bị thương, cho nên lập tức có một hộ sĩ nam đi lên đỡ lấy anh ta.
Châu Trạch sửng sốt một phen, đây không phải là người đàn ông tối hôm qua mới vừa xuất viện sao.
Trên mặt người đàn ông để lộ ra vẻ dữ tợn, dường như là đang kiềm chế gì đó, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cúi đầu xuống.
- Ông chủ, là bọn họ nha.
Lão đạo mở miệng nói.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Anh ta như vậy là lại trở về sao?
- Có lẽ là vậy.
Không biết tại sao, một tiếng chuông cảnh báo không giải thích được đột nhiên xuất hiện từ trong đáy lòng của Châu Trạch.
Ông chủ Châu không biết này hồi chuông cảnh báo này đến từ đâu, nhưng nhịp tim của anh, vào lúc này, dường như cũng chậm mất một nhịp, giống như một người đã gặp một cơn ác mộng vô lý vào tối hôm qua, sau khi tỉnh lại thì không tự chủ được mà cảm thấy tim đập rộn lên vậy.
- Quay về đi.
Châu Trạch không muốn ở chỗ này đợi.
- À, được, ông chủ.
Đi thang máy trở lại phòng bệnh.
Lão đạo đỡ Châu Trạch để cho anh nằm lên trên giường.
Châu Trạch mím môi một cái, quần áo bệnh nhân ở trên người đã ướt hơn một nửa rồi.
- Ông chủ, có phải là anh khó chịu chỗ nào hay không?
Tuy nói không biết tại sao ông chủ nhà mình lại bị thương, nhưng lão đạo vẫn theo bản năng mà quan tâm tình trạng hiện tại của ông chủ.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Bạn rất khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc loại giác quan thứ sáu đột nhiên xuất hiện này sẽ có sức ảnh hưởng như thế nào với bản thân.
Nhưng chuyện này giống như nhà nghệ thuật bỗng nhiên bộc phát linh cảm vậy.
Căn bản là không cách nào nghiên cứu được.
Cũng không cách nào biết trước được rốt cuộc là sẽ tạo nên thứ gì.
Rất khó có thể tưởng tượng được.
Tối hôm qua anh còn có thể bình tĩnh nhìn bọn họ xuất hiện sớm.
Mà anh của ngày hôm nay…
Liên tưởng đến giấc mộng kia cùng với lời nói của đời cuối cùng ở trong mộng.
Đại não của Châu Trạch bỗng nhiên rõ ràng.
Người đàn ông kia.
Thanh niên mang khẩu trang kia.
Dù là chỉ là có xác suất 0,1% khả năng.
Cũng tuyệt đối không thể xem thường một chút nào.
Có lẽ, đây vốn chỉ là một trò chơi, mọi người đều biến thành người phàm.
Một người muốn tìm, một kẻ muốn tránh.
Thì phải xem đến cuối cùng ai là người chơi tốt hơn thôi.
Sau khi lão đạo xác nhận được ông chủ nhà mình không có chuyện gì.
Thì liền mở TV lên.
Trong TV đang phát một tin tức của địa phương.
Trong hình là một quán ăn, bởi vì nổ khí gas mà bỗng nhiên bốc cháy.
Video trích dẫn trong tin tức hẳn là do một người ở lân cận đó quay lại bằng điện thoại di động.
Trong video.
Sau khi quán ăn bốc cháy.
Ven đường lập tức có một người thanh niên mang khẩu trang xông vào trong đám cháy.
Sau đó trên người mang theo lửa mà chạy ra ngoài, còn cứu được một ông lão tuổi tác tương đối lớn.
Ngay sau đó.
Thanh niên lại lần nữa xông vào tiệm cơm đang bốc cháy mà tiếp tục cứu người.
Trong góc của video, còn có bóng dáng của người tân binh bị thương chân kia của ông ta xẹt qua.
- Ông chủ, người tốt nha, mặc dù không nói nhiều, nhưng dám liều mình làm việc nghĩa, thực sự… thực sự…
Lão đạo cũng không biết phải hình dung bọn họ như thế nào.
Mà Châu Trạch.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh trong TV.
Ngược lại nội tâm lại bình tĩnh hơn.
Bọn họ đang cứu người sao?
Có lẽ vậy…
Nhưng khả năng lớn hơn.
Là bọn họ đang tìm hai người các anh.

Bạn có thể nói đây là một trận trốn tránh, cũng có thể nói đây là một loại tranh thủ thời gian thắng lợi.
Hẳn là Bồ tát đã phát hiện bản thân trở thành “người chết thay” cho đời cuối cùng, cho nên lúc này mới lại hoàn dương đi lên.
Tất cả mọi người đang cùng chạy đua thời gian.
Tránh được.
Thì đời cuối cùng.
Cũng chính là lão đạo, sẽ thắng.
Không tránh thoát được, Bồ tát sẽ có thể có cơ hội tìm được lão đạo để giải quyết vấn đề trước khi Hiên Viên kiếm giáng xuống.
Quy tắc rất đơn giản.
Tất cả mọi người đều đang tranh đoạt từng giây từng phút.
Bồ tát cùng Đế Thính lần lượt chơi bản thân đến bị thương, Châu Trạch không muốn dùng ý nghĩ độc ác nhất để suy đoán về bọn họ, có lẽ bọn họ thật sự chỉ tùy tâm mà làm thôi.
Hơn nữa, hẳn là bọn họ cũng đã giống như hai người bên anh, đều đã biến bản thân thành “người bình thường”.
Trên thực tế, chuyện bọn họ tùy tâm mà làm thật sự có hiệu quả.
Ngày hôm qua là Đế Thính bị thương, thêm giường vào đúng căn phòng bệnh mà hai người bên anh đang ở.
Có lẽ bọn họ cũng chưa phát hiện ra đi.
Sau đó vừa mới xuất viện không tới nửa ngày.
Bọn họ lại tùy tâm mà hành động.
Lần nữa được đưa vào cái bệnh viện này!
Sau khi tiến cung hai lần như vậy, thật ra thì tính chỉ hướng đã rất rõ ràng.
Nói rõ người mà bọn họ muốn tìm, ở ngay trong bệnh viện.
- Lão đạo.
- Làm sao, ông chủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận