Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 639: Tôn nghiêm của nam nhân

Ngay sau đó, lại là Đại Trường Thu đứng đầu Thập Thường Thị hiện thân.
Cục diện.
Lập tức mất khống chế.
Thật ra.
Châu Trạch ngồi bên cạnh vốn chưa từng nghe nói tới trong địa ngục lại còn có thái giám đáng sợ như vậy.
Luật sư An cũng chưa từng nói qua.
Chuyện này chỉ có thể có một lời giải thích.
Tổ chức của tên thái giám này.
Tồn tại, luôn luôn rất bí ẩn.
Thậm chí có thể tới mức ngoại trừ Thập Điện Diêm La ra, toàn bộ âm ty không biết sự hiện hữu của bọn họ, đương nhiên luật sư An cũng không biết được.
Mấy tên thái giám này.
Là người nào?
Bọn họ tự thành một phái hay thật ra, trên Đại Trường Thu này còn có một người cầm đầu?
Bản năng khiến Châu Trạch nghĩ tới vị Địa Tạng Vương Bồ Tát kia.
Nếu như nói Thập Điện Diêm La là cẩm y vệ của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Như vậy mấy tên thái giám này.
Phải chăng có thể tính là Đông Hán ẩn núp trong bóng tối?
Ai ya.
Đau đầu đau đầu.
Sắp chết đến nơi lại có thể nhức đầu.
Châu Trạch xoa xoa trán của mình.
Lại nhìn thấy Đại Trường Thu xoay người nhìn về phía chân trời bên cạnh.
Im lặng không nói.
Lâm vào trầm tư.
Lần đứng này.
Chính là hồi lâu.
Sau đó.
Đại Trường Thu mở miệng nói:
- Cái gì mà còn ba mươi năm sáu mươi năm, chúng ta đợi lâu như vậy, ngươi còn định lừa bịp đám chúng ta?
- Đánh rắm, chúng ta là người phía dưới không có trứng, nhưng không phải người phía trên không có đầu óc!
- Mẹ đồ giặc, ngươi lại mơ tưởng lừa bọn ta, mấy ngàn năm nay ngươi buông rèm chấp chính, thật bị mọi người nâng tới lâng lâng rồi sao?
- Ha ha ha, chúng ta không dễ lừa gạt như Thái Sơn phủ quân!
- Không được!
- Không thể!
- Ta cự tuyệt!
... ...
- Tốt, nô tài lĩnh mệnh, khấu tạ ân điển của Bồ Tát!
Lúc này, hai đầu gối Đại Trường Thu quỵ xuống.
Hành đại lễ.
Không phải quỳ gối như quỷ sai hành lễ khi đối mặt cấp trên.
Mà là loại đầu rạp xuống đất.
Thật ra, người hiện đại ngoài lúc viếng mồ mả có qua quỳ trước mặt tổ tông, còn có khi vào miếu lại quỳ trước mặt Bồ Tát một chút, thời gian còn lại rất ít khi có người dập đầu, cũng bởi vậy, phần lớn người cũng không biết động tác tiêu chuẩn khi dập đầu hành lễ chân chính là như thế nào.
Mà lúc này.
Đại Trường Thu này lại có thể làm ra một kiểu mẫu tiêu chuẩn.
Còn tiêu chuẩn hơn so với đám học sinh tiểu học đứng hàng trước nhất làm được!
Ngay sau đó.
Đại Trường Thu đứng dậy, lòng bàn tay mở ra, sương lạnh khủng bố trực tiếp bao phủ ra ngoài, cả cung điện lập tức bị bao phủ một cách triệt để, ngay hơn hai trăm quỷ sai còn sống sót ở nơi này, nguyên một đám cũng bị sương lạnh bao trùm, không cách nào nhúc nhích.
Trong đó kể cả Châu Trạch.
Chỉ là.
Điểm Châu Trạch không giống những người khác là.
Trong mắt của anh.
Còn có lưu quang đang lóe lên.
- Đám nhóc, tạp gia nếu đã đáp ứng Bồ Tát, cũng sẽ không làm khó dễ các người, nhưng có một số việc, không phải các người có thể biết được, vì việc nơi này, tạp gia tạm thời xóa trí nhớ lúc trước của các người, sau đó cho các người tiếp tục ở lại nơi này làm thí luyện của các người, thế là được.
- Nếu phải đợi 60 năm sau mới có thể đến phiên tạp gia đi lên, vậy gánh hát rong cửu điện này, vẫn nên gây dựng lại.
- Cứ coi đây như một giấc mộng xuân không dấu vết đi.
Từng đoàn từng đoàn ánh sáng trong suốt bay ra từ trên trán đám quỷ sai, hội tụ trong lòng bàn tay Đại Trường Thu, thậm chí anh ta còn không đếm lại xem trong này đã đủ số lượng hay chưa, hẳn anh ta tự nhận đối phó với những quỷ sai nho nhỏ này, chẳng qua chỉ là chuyện nắm chặt nắm tay.
Đại Trường Thu tiến về phía trước một bước, cười lạnh nhìn Bình Đẳng Vương Lục.
Nói thẳng:
- Bình Đẳng Vương điện hạ, ngài lựa chọn tự trói theo tạp gia trở về, hay thử liều mạng với tạp gia ở đây?
Bình Đẳng Vương im lặng.
Không phản kháng.
- Ha, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn phải như thế, chúng ta hơi nóng lòng một chút, nhưng Bồ Tát cũng đã không tồi, 60 năm, chúng ta lại chờ thêm một chút, cũng không ngại một chút thời gian này.
- Bình Đẳng Vương ngài cố gắng ra sức cái gì, nhìn mấy vị vương khác xem, thức thời tới mức nào.
Bình Đẳng Vương tiếp tục im lặng.
- Xe lộc cộc, ngựa hí vang, ghế là chết, người là sống, ngài đã là người sống hơn mấy ngàn tuổi, vì sao ngay cả điểm ấy cũng không thể nhìn rõ?
Đại Trường Thu bày ra bộ dạng như đang khiển trách vãn bối không nghe lời nhà mình, đồng thời trong tay còn xuất hiện một bộ xiềng xích, anh ta đi lên trước, trói Bình Đẳng Vương lại.
Bình Đẳng Vương không phản kháng.
Chỉ chậm rãi mở miệng nói:
- Âm không âm, dương không dương, các người vốn là loại vật này, đương nhiên không sao cả.
- Còn muốn khiến dương gian và cõi âm này cũng biến thành giống như các người sao?
- Đi, đi, đi, chỉ dựa vào năng lực của ngài, chỉ năng lực của ngài, ngài có thể nhịn vì sao trước đây ngài lại phản lại Thái Sơn phủ quân?
- Người khác có thể thông suốt, chỉ ngài không nhìn ra?
- Đơn giản chỉ là một lần thay đổi chỗ ngồi.
- Mọi người có thể thương lượng vui vẻ với nhau, cuối cùng đều nể mặt nhau, lại có gì không tốt?
- Dù sao thì.
- Cũng không phải mọi người không có kinh nghiệm, đúng không?
Đại Trường Thu cười ha hả thu lại xiềng xích.
Bình Đẳng Vương Lục hoàn toàn bị khóa lại.
Đồng thời mặt âm trầm cười nói:
- Nếu đã đáp ứng Bồ Tát đợi thêm 60 năm, chúng ta lại chờ 60 năm thì có làm sao? Nhưng ngài nghe cho kỹ, đám người được gọi là Thập Điện Diêm La các người cũng nghe cho kỹ.
- Đều yên phận một chút cho tạp gia.
- Đừng ép tạp gia tới mức ngay cả mặt mũi của Bồ Tát cũng không nể!
- Ngươi cho rằng, địa ngục này thật có 60 năm để đợi ngươi?
- Ha ha ha ha ha... ...
Đại Trường Thu cất tiếng cười to.
- Như vậy, ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù địa ngục này có mười Bình Đẳng Vương Lục, cũng không thể lật vùng trời này lên được!
- Ngược lại tạp gia cũng muốn nhìn một chút.
- Ai dám khiến địa ngục này loạn lên.
- Ai dám ngoi đầu lên kích động người.
- Đều nói gió ở địa ngục này sắp nổi lên.
- Vậy tạp gia thật đúng là mỏi mắt mong chờ.
- Nhìn xem là bộ xương già này của tạp gia cường tráng hay gió này mạnh mẽ.
- Gió này.
- Tới cùng có thể thổi sụp vòng eo của tạp gia không!
Ngay sau đó.
Đại Trường Thu xoay người.
Ngẩng đầu.
Nhìn thấy mèo mun phía trên đang nghi ngờ mà do dự nhìn chung quanh.
- Mày nhìn gì?
Mèo mun lớn không trả lời.
Chỉ tiếp tục do dự nhìn khắp.
Mùi vị quen thuộc.
Rất quen thuộc a Meow.
Nhưng sao lại không tìm được a Meow.
- Mà thôi, mà thôi.
Đại Trường Thu cũng nhìn khắp bốn phía.
Cười cười.
Nói:
- Nơi này có thể che hai mắt âm ty, ngược lại là nơi thích hợp để hóng mát, chỉ là hơi nhiều tôm tép nhãi nhép.
- Cũng tốt, chờ sau khi thí luyện nơi này kết thúc.
- Sau này.
- Lại coi nơi đây như hành cung của bản tạp gia đi.
- Vừa vặn.
- Tạp gia cũng thích thanh tĩnh.
- Không thích bị người dòm ngó.
- Người không có phận sự, sau này đừng đi vào đây nữa.
- Tạp gia lưu lại ấn ký ở đây trước!
Ngay sau đó.
Đại Trường Thu giơ ngón tay lên.
Tự vẽ một vòng tròn dưới chân mình.
Sau đó lòng bàn tay vừa nhấc.
Một vật liệu loại đá to lớn bị tươi sống đào lên, diện tích khoảng chừng một sân bóng rổ!
Phải biết rằng mọi kiến trúc nơi này đều cực kỳ cứng rắn, có thể rách nát, nhưng lại rất khó tổn hại hoàn toàn, nếu chỉ là cung điện tầm thường, dựa vào trận chiến giữa Bình Đẳng Vương và người đàn ông âm nhu lúc trước, đã sớm biến thành gạch vụn.
Lấy chỉ làm đao.
"Quét quét quét".
Một chữ "Thiến" to lớn không gì so sánh được bị điêu khắc ra.
Đại Trường Thu cười lớn một tiếng,
Chợt vung tay lên.
Chữ "thiến" to lớn này trực tiếp vuông góc đập xuống.
Dựng ở ngay quảng trường phía sau cửa lớn
Vừa vào cửa là có thể nhìn thấy.
- Quản cmn tiền nhân động thiên phủ đệ.
- Từ hôm nay trở đi.
- Đây.
- Chính là cung ngủ của hoạn quan ta!
- Ha ha ha.
- Nếu nguyên chủ nhân của phủ đệ không biết của ai này biết được.
- Tuyệt không nên tức giận.
- Tạp gia cũng sẽ thiến đi ngươi.
- Cùng không phân âm dương.
- Cùng chung tương lai thịnh thế.
- Chẳng phải rất khoái sao?
Đại Trường Thu bắt đầu tự kiếm chuyện vui đùa ở nơi này.
Không kìm được vui mừng.
Lại không chú ý đến.
Trong đám quỷ sai đã bị đông lại, bị lấy đi trí nhớ khi trước.
Có một người.
Lại bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt kia.
Đỏ thẫm đến đáng sợ!
- Anh... ... Nhìn... ... Thế... ... Nào... ...
Giọng nói của doanh câu.
Có chút bất đắc dĩ.
Ánh mắt Châu Trạch đã rơi vào chữ "Thiến" to lớn phía trước kia.
Ngoài dự liệu của doanh câu.
Dưới đáy lòng "nghiến răng nghiến lợi" nói:
- Không thể nhẫn nhịn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận