Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 932: Kinh hỉ, kinh hoàng? (1)

Đi tới trước gương.
Cảnh vật bốn phía.
Cũng trở nên rõ ràng hơn so với khi nhìn bằng mắt thường lúc trước.
Gương thật là lớn.
Thật là to.
Tấm gương vốn chỉ cao bằng một người.
Nhưng bây giờ đã làm cho người ta một loại cảm giác cao vút trong mây.
Ở trước mặt Châu Trạch.
Lão Trương đứng phía sau mặt gương, không nhúc nhích.
Ở sau thân thể của anh ấy,
Là màu đen cuồn cuộn.
- Lão Trương, anh nghe thấy tôi nói chuyện không?
- Lão Trương, anh tỉnh lại đi.
- Trương Yến Phong, anh tỉnh lại đi!
Lão Trương ở trong gương vẫn không động đậy, dường như hoàn toàn không có cảm giác gì.
Điều này là không được nha.
Phải để cho lão Trương tự mình vươn cánh tay từ trong gương ra trước, anh mới có thể kéo ra được.
- Lão Trương, con trai của anh kết hôn rồi, anh tỉnh lại đi!
- Lão Trương, cháu trai của anh ra đời, anh xem một chútđi!
Ông chủ Châu bắt đầu gọi không ngừng.
Nhưng vẫn không có hiệu quả.
- Lão Trương, vợ trước của anh trở lại!
- Lão Trương, con gái riêng của anh tới tìm anh!
- Lão Trương...
Châu Trạch đã la hét rất nhiều.
Nhưng lão Trương ở trong gương lại một chút phản ứng cũng không có.
- Lão Trương, trên đường có tên côn đồ đang hành hung kìa.
Vừa dứt lời.
Chân mày của Lão Trương bỗng nhiên nhíu lại một chút!
Biến hóa bất chợt, khiến cho Châu Trạch gần như đã sắp “miệng khô lưỡi khô” cũng phải vui mừng.
Trong lúc nhất thời.
Trong lòng có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút rung động.
- Lão Trương, có Vương Bát Đản lại mang đao đến trường học.
- Lão Trương, cửa hàng đối diện bị người cướp rồi!
- Lão Trương, phía bên bệnh viện từ liệu lại khai trương!
- Lão Trương, tiệm trang sức ở đầu đường bị trộm!
Từng tiếng “báo cảnh sát” này.
Giống như là kích thích tốt nhất.
Phản ứng của lão Trương bắt đầu càng ngày càng rõ ràng, giống như là bị “điện giật” lặp đi lặp lại.
Mấy phút đi trước.
Giải Trãi đã từng hỏi lão Trương.
Nếu để cho lần “hi sinh” trước lặp lại một lần nữa.
Anh ấy vẫn nguyện ý đưa ra lựa chọn như vậy sao?
Câu trả lời của lão Trương là chính bản thân anh ấy cũng không biết.
Anh ấy.
Chẳng qua là dựa vào bản năng của mình mà làm việc.
Chân mày lão Trương quấn vào với nhau.
Dường như là đã đủ rồi.
Rốt cuộc anh ấy cũng chậm rãi mở mắt ra, dường như có chút mê mang, có chút chóng mặt.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Dù sao lúc trước cũng nhắm hai mắt bịt hai tai, cho nên đối với những sắp xếp trong phòng sách, lão Trương hoàn toàn không biết.
Dưới tình huống anh ấy không biết chuyện, cũng có nghĩa là Giải Trãi trong cơ thể anh ấy cũng không biết.
- Lão Trương, đưa tay của anh ra!
Châu Trạch gọi.
Trong lúc mơ hồ.
Lão Trương ở trong gương giống như là nghe được một giọng nói quen thuộc.
Nói là giống như là mẹ gọi.
Quả thực là hơi cường điệu quá rồi.
Nhưng thực sự giống như là “Ánh sao sáng ngời, chiếu sáng cửa nhà tôi”.
Ít nhất khiến cho ý thức của lão Trương tập trung lại được một chút.
Anh ấy lúc này.
Trạng thái giống như là một người đã vài ngày không được chợp mắt vừa mới vừa ngủ lại bị người ta cưỡng ép gọi dậy.
Thật muốn nghiêng đầu một cái, tiếp tục ngủ, nhưng vẫn là dựa vào ý chí cố gắng chống đỡ, thân thể của anh bắt đầu nghiêng tới, đưa tay về phía trước.
Ở bên này của Châu Trạch, nhìn thấy một cánh tay từ trong mặt gương chậm rãi vươn ra, Châu Trạch lập tức bắt được cánh tay này, bắt đầu kéo ra bên ngoài.
Đây là một trận kéo co, sợi dây là lão Trương, Châu Trạch chính là một phe tham dự trong đó.
- A a a...
Lão Trương phát ra tiếng kêu, anh ấy rất thống khổ, Châu Trạch lôi kéo, nhưng thật ra là đang lôi kéo ý thức của anh ấy, dính dáng đến linh hồn của anh ấy, chuyện này chắc chắn sẽ không thoải mái, dù sao cũng không phải là chuyện nước sữa hòa hợp thuận lợi không thể im lặng gì đó.
Hơn nữa, giày vò về linh hồn thường mãnh liệt hơn rất nhiều lần so với giày vò trên thân thể.
Nhưng Châu Trạch không thể buông tay, lúc này cũng không phải thời điểm tâm từ tay nhuyễn, có nhiều chuyện, từ sau khi Giải Trãi tiến vào trong cơ thể lão Trương, thật ra thì đều đã được quyết định.
Trận pháp hẳn là thực sự có tác dụng, ít nhất dòng nước ngầm màu đen ở sau lưng lão Trương cũng không đặc biệt mãnh liệt, có vẻ như còn chẳng hay biết gì, hơn nửa người lão Trương cũng đã được Châu Trạch từ mặt gương kéo ra ngoài.
- Ông chủ, không cần kéo cả người ra ngoài, nếu không thì sẽ trực tiếp đánh thức anh ta, bây giờ tiến hành bước kế tiếp, phong ấn!
Giọng nói của Hứa Thanh Lãng truyền tới.
Nghe có chút chói tai, giống như đang lăn lộn ở trên đỉnh đầu, có chút giống như lời thuyết minh trong phim tài liệu.
Lúc này Châu Trạch buông tay ra, ý thức bắt đầu lui về phía sau, nửa thân thể của lão Trương ở bên ngoài gương, nửa thân thể ở trong gương, có vẻ hơi mệt mỏi, cúi thấp đầu.
Thật ra thì.
Vào lúc này.
Cũng không phải là Châu Trạch chưa từng nghĩ trực tiếp kéo linh hồn của lão Trương ra.
Đây dường như là cách làm an toàn nhất.
Để cho lão Trương hoàn toàn từ bỏ nhục thân trước đây của mình.
Nhưng tiếp đó.
Dù là lão Trương còn mang một thân phận của quỷ sai, nhưng bởi vì bản thân anh ấy “suy yếu”, quãng đường còn lại, hoặc là xuống địa ngục “đầu thai”, hoặc chính là tiếp tục dừng lại ở dương gian, mà biện pháp cuối cùng là tan thành mây khói.
Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là, chỉ có khi lão Trương có thể giống như Hứa Thanh Lãng, khống chế được phân thân của Giải Trãi, mới là lợi ích lớn nhất đối với tiệm sách.
Vì nhiều nguyên nhân trên phương diện lợi ích.
Khiến cho lựa chọn lúc này của lão Trương.
Thực sự không nhiều.
Cho dù là Thiết hàm hàm, anh ấy cũng không kêu ca “tôi đói rồi tôi muốn ăn”.
Anh ấy như vậy là đã hiểu rõ.
Tình huống ở trước mắt này.
Tình cảnh vào lúc này.
Nhiều trợ lực sẽ có ý nghĩa như thế nào.
So với những thứ mèo chó trong tiệm sách này.
Anh ấy vẫn cảm thấy dường như Vượng Tài năm đó càng đáng tin hơn một chút.
Cuối cùng Châu Trạch nhìn lão Trương một cái.
Ý thức lần nữa trở về trong thân thể của mình.
Mở mắt ra.
Trong tầm mắt, trận pháp vẫn tản ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt như cũ, cái gương màu đỏ trước mặt đã bắt đầu từ từ tiêu tan.
Sau đó.
Là bước kế tiếp.
Phong ấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận