Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1446: Nói tiếng người (1)

Đó là lấy sinh mệnh và an toàn của một nhóm nhân viên y tế làm việc năm đó làm cái giá để thức tỉnh và thay đổi.
- Không kịp đâu, là tai nạn xe cộ, phải cấp cứu, không kịp làm kiểm tra trước, lúc ấy lại lộn xộn, chỉ...
Bác sĩ Lâm mím môi một cái, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như trước.
Rất nhiều lúc, quả thật không phải chỉ cần bác sĩ chú ý một chút là đã có thể né tránh được, lúc chuyện xảy ra trên người bạn, thông thường đều là vội vàng đến không kịp chuẩn bị như vậy.
Loại hoạt động phẫu thuật như thế này, dưới điều kiện các biện pháp phòng hộ, ngược lại còn khá hơn một chút, mạo hiểm thì quả thật là có, nhưng chỉ cần phòng hộ đúng chỗ, thao tác thích hợp, vấn đề sẽ không quá lớn.
Lúc trước Châu Trạch cũng đã từng tham dự loại phẫu thuật với tình huống bệnh nhân như thế này rất nhiều lần.
Nhưng nếu như chuyện ngoài ý muốn có thể bị người ta khống chế được thì đã không gọi là chuyện ngoài ý muốn nữa rồi, huống chi, còn có loại trường hợp cố ý giấu giếm bệnh tình, thậm chí là kiếm cơ né tránh kiểm tra trước khi phẫu thuật.
- Sẽ có biện pháp.
- Căn bệnh này, y học hiện đại vẫn còn chưa có biện pháp.
- Tôi nói, là tôi có biện pháp.
- Không cần phải vậy, ngược lại cũng sẽ không chết ngay lập tức mà, thật ra thì tôi cũng không quá để ý, ngay từ đầu, khi biết được tình huống đi uống thuốc phòng ngừa, đã không còn kịp nữa rồi.
- Một điều duy nhất khá đáng tiếc là, mặc dù tôi có một bệnh viện của chính mình, nhưng tôi không còn cách nào có thể đứng trên bàn mổ nữa rồi.
- Chẳng qua, như vậy cũng rất tốt, có thể có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, làm một ít chuyện mà bản thân rất thích nhưng lúc trước lại cảm thấy rất lãng phí thời gian.
- Tôi nói này.
- Sao?
- Cô lại sảng khoái như vậy, cô muốn tôi phải an ủi cô như thế nào đây?
Nghe vậy.
Bác sĩ Lâm cắn môi một cái.
Nụ cười càng đậm hơn.
- Châu... thưa thầy.
- Ừm.
- Thật ra thì, chính bản thân tôi cũng không biết được, có phải là tôi vẫn còn thích anh hay không.
- Nói chuyện này để làm gì?
- Thật vất vả mới gặp nhau, có thể ngồi xuống tán gẫu được một lần, chắc chắn phải tìm một ít chuyện để nói một chút nha.
Tối nay, bác sĩ Lâm, thật sự lạc quan đấy.
- Được, cô tiếp tục đi.
- Không nói nữa, bỗng nhiên lại không muốn nói nữa rồi.
- Tại sao?
- Nếu như nói tới nói lui, cuối cùng lại cảm thấy, tôi không thích anh nhớ anh giống như trước nữa, đó chẳng qua chỉ là một chút chấp niệm mà thôi, vậy chắc chắn tôi sẽ hối hận.
- Cũng đúng.
- Anh cũng không có điều gì muốn nói với tôi sao?
Ông chủ Châu nghe vậy.
Ngẩng đầu lên.
Ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao.
Suy tư một chút.
Nói:
- Thật ra là có.
- Vậy anh nói đi, tôi sẽ nghe.
- Bây giờ tôi không cần rối rắm nữa, ngược lại thì cô cũng không ngủ cùng tôi mà.
- ... - Bác sĩ Lâm.
- Thực sự, ngay từ đâu, vấn đề này đã quấy nhiễu tôi rất lâu rồi.
- Lão sư à, cũng không phải là anh không có cơ hội, nếu như nói ngay từ đầu không có cơ hội, sau đó, sao có thể không có cơ hội được?
- Bất luận là trên phương diện luân lý hay là vấn đề đạo đức, những khiển trách và giày vò, để tôi chịu đựng là được rồi, anh chỉ cần tìm được khoái cảm mà anh muốn là được rồi.
- Này.
- Lão sư à.
- Tôi nói như vậy.
- Có thể sẽ lộ ra vẻ tôi rất không biết kiềm chế không?
- Không biết.
- Sẽ không chứ?
- Có một chút.
- Có một chút?
- Ha ha.
- Ha ha, ngược lại cũng không cần quan tâm gì cả, cái vấn đề này, đã không cần phải rối rắm nữa rồi.
Châu Trạch gãi đầu một cái.
Chậm rãi nói:
- Thật ra thì, cơ thể của tôi, thứ không sợ nhất, chính là virus, cho nên, trên lý thuyết mà nói, cái vấn đề này, vẫn còn ở đó.
- Lão sư, thật ra thì anh có thể không nói cho tôi biết, như vậy tôi có thể sẽ càng cảm động hơn một chút.
Cục xương ở cổ họng của Châu Trạch lên xuống.
Bác sĩ Lâm đứng lên.
Đối mặt với hào sông.
Nói:
- Tôi vẫn cảm thấy, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện này, đều là do tôi đưa tới, có lúc, tôi cảm giác bản thân giống như là Chúc Anh Đài, có lúc, tôi lại cảm giác hẳn mình là loại đàn bà không biết liêm sỉ đáng bị ngâm lồng heo kia.
- Ngay từ đầu, tôi vẫn luôn né tránh chuyện về Từ Nhạc, tôi cố gắng không để cho bản thân nhớ tới anh ta, tốt nhất, mãi mãi cũng không nghĩ đến anh ta nữa.
- Loại phụ nữ như tôi, sau khi chết, đi xuống địa ngục, Diêm Vương cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đi.
- Trên thực tế, Diêm Vương đã bị tôi giết...
- Rất vui, vì anh có thể tìm tới, trò chuyện với tôi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Tôi có thể nghĩ biện pháp giúp cô...
- Xin hãy cho tôi cơ hội và quyền được lựa chọn đối mặt với tử vong.
Châu Trạch ngạc nhiên.
Tại sao.
Đều là loại trả lời này?
Tính giác ngộ của các người đều cao đến như vậy sao?
Ông chủ Châu đột nhiên rơi vào trong trạng thái trầm tư thật sâu.
Bác sĩ Lâm cúi người xuống.
Hướng về phía gò má của Châu Trạch.
Nhẹ nhàng hôn một cái.
Đều là bác sĩ với nhau, cho nên đều biết rõ loại tiếp xúc ở mức độ này sẽ không lây bệnh.
Thậm chí, cho dù là hôn môi, cơ bản cũng sẽ không, trừ phi trong cổ họng của hai bên, đều bị thương, thế nhưng kiểu trong miệng hai người đều máu me dầm dề mà còn cố gắng phải hôn tiếp mà nói, vậy thì thật sự là bị bệnh cũng xứng đáng rồi.
- Tôi đi đây, gần đây tôi dự định đi dạo một chút ở trong mấy khu thắng cảnh ở trong nước, thoải mái thả lỏng một chút, vốn chỉ muốn nhìn mặt anh một phen rồi mới đi, nhưng anh vẫn luôn không có ở đây.
Bác sĩ Lâm nói xong.
Hai tay cho vào trong áo khoác của mình.
Xoay người.
Đi về phía chiếc xe Audi đang ngừng ở ven đường của cô ấy, ngồi vào trong xe.
Châu Trạch vẫn ngồi ở trên băng ghế dài như trước.
Đợi sau khi Audi nổ máy rời đi.
Châu Trạch bỗng nhiên cười một tiếng.
Tự nhủ:
- Đây là xong rồi sao?
- Còn… muốn… gì… nữa… sao?
- ... - Châu Trạch.
- Lúc này anh lại đột ngột xuất hiện, thực sự rất phá hư không khí.
Ông chủ Châu lặng lẽ móc Sát bút ra.
- Ha… ha…
Đây là trả thù, cố ý trả thù!
Châu Trạch biết rõ, là khi anh ở trong địa ngục, vẫn luôn sủi bọt, khiến cho Doanh câu ghi thù, bây giờ, anh ấy trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận