Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1321: Giẫm đạp lên! (2)

Bởi vì, dường như vị nhân vật khủng bố kia lười đi tìm mấy con tôm tép nhỏ, rất phiền phức.
Anh ta đem phần lớn người trong Thập Điện Diêm La đều lần lượt đánh qua một lần, lại một quyền đánh bật Địa Tàng Vương Bồ Tát ra khỏi bệ sen, đối với những nhân vật nhỏ không ra gì còn lại, anh ta không thèm liếc qua.
Nhưng đám hung thú này thì khác.
Bọn chúng giống như dã thú đã bị bỏ đói thật lâu.
Bắt đầu liều mạng nuốt những quỷ sai kia, những bộ đầu kia, những tuần sứ kia.
Thậm chí là.
Cả phán quan!
Đây là một trận tàn sát.
Một trận tranh giành cơ hội sống sót giữa hai quần tộc!
Lúc trước Phùng Tứ cảm giác bản thân rất cao, ít nhất, đã không tính là thấp rồi, nếu là dựa theo kế hoạch, chờ anh ta lên làm phán quan, cho dù lúc đó chẳng qua chỉ là đai đỏ - cấp thấp nhất, hẳn còn có thể cao hơn một chút.
Nhưng hiện tại.
Anh ta phát hiện bất luận bản thân cao như thế nào.
Vẫn có chút thấp.
Thấp đến mức khi thực sự phát sinh chuyện lớn.
Anh ta căn bản là đầu óc mơ hồ.
Phùng Tứ cúi đầu xuống.
Liếc nhìn lại con thằn lằn khổng lồ đã hoàn toàn bỏ mình kia.
Anh ta có một loại cảm giác.
Ngay cả con hung thú này, có lẽ khi còn sống cũng kinh khủng như vậy, ngay cả tường thành của chủ thành cũng có thể phá hủy được.
Có lẽ nó.
Không khác anh ta là mấy.
Đều là đầu óc mơ hồ.
Tất cả đều là…
Một quân cờ trên bàn cờ.
Nhưng mà.
Quân cờ như anh ta đây thực sự có chút quá nhỏ bé rồi.
Lại là ai mà có thể cưỡi được quân cờ lớn như vậy đây?
Tất cả những chuyện này phát sinh, đều bởi vì chuyện gì đây?
Phùng Tứ nhớ An Bất Khởi đã từng nói, rất nhiều chuyện lớn phát sinh, thông thường nguyên nhân đều rất đơn giản, thậm chí, rất nhỏ nhặt không đáng kể, lại vì vậy gây ra một cơn sóng thần.
Tương tự như hai ví dụ điển hình nhất ở dương gian.
Một là một tên thanh niên nhiệt huyết bắn súng lục ở Serbia*.
Ví dụ còn lại chính là một vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngồi ở trên mui xe**.
(*Sự việc Đại công tước Franz Ferdinand của Áo - Hung bị một phần tử dân tộc chủ nghĩa người Serbia tên là Gavrilo Princip ám sát tại Sarajevo vào ngày 28 tháng 6 năm 1914 được coi là khởi nguồn của chiến tranh thế giới thứ I.
**sự cố 1 cô gái ở TQ đã tố cáo một showroom bán Mercedes Benz bị lỗi động cơ cho cô (tháng 4/2019), phía đại lý từ chối giải quyết nên cô ngồi lên nắp capo xe và khóc nức nở, sau đó cô gái được đền bù 1 chiếc xe mới, tiền và 10 năm dịch vụ VIP, sau đó bên phía Mercedes đình chỉ giấy phép của showroom này, đồng thời đại lý này còn bị cục giám sát thị trường điều tra và phạt tiền)
Phùng Tứ không biết căn nguyên của một màn này là gì.
Nhưng lại có một loại cảm giác.
Dường như.
Anh ta đã cách nó rất gần, rất gần...
Trận chém giết bên trong chủ thành vẫn còn đang tiếp diễn.
Tuy đám hung thú rất khủng bố.
Nhưng những đồng nghiệp của Phùng Tứ ở bên trong chủ thành, cũng cho thấy sức chiến đấu kinh người của bọn họ.
Đây dù sao cũng không phải là diễn biến hòa bình sau khi vị Phủ Quân cuối cùng mất tích lúc trước.
Đây là một trận tru diệt nghiêng về một phía, nhưng không thể nào đầu hàng cũng không thể nào nửa vời được.
Coi như là lúc thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng chỉ có thể dốc toàn lực.
Bên phía chủ thành, quan sai chết đi rất nhiều rất nhiều.
Nhưng cũng không thiếu hung thú bị chém chết.
Phùng Tứ đã nhìn thấy có một vị phán quan đai lưng màu tím, vung kiếm chém chết hung thú, khí khái kia, phong tư kia, uy vũ kia, hùng tráng kia.
Chậc chậc.
Thật là khiến người ta tập trung chú ý đấy.
Hận bản thân không phải là vị đó.
Trường kiếm càn quét yêu khí.
Gột rửa mọi thứ!
Phùng Tứ còn chưa cảm thán xong.
Đã nhìn thấy bóng dáng kia đi ra, chính là bóng dáng màu đen ẩn giấu bên trong sương mù dày đặc khi bầy hung thú công thành lúc trước.
Bóng dáng này đi cũng không quá nhanh.
Nhưng trong chớp mắt đã tới bên trong chủ thành.
Nó đưa tay ra.
Một phát bắt được vị phán quan đai tím kia, mà vị phán quan phong thái vô hạn lúc trước kia, trong nháy mắt lại giống như đã mất đi hết mọi năng lực né tránh.
- Bẹp!
Đây là bóp một cái.
- Crốp!
Đây là ném vào trong miệng.
Nhai.
Một người nếu như có thể may mắn sống sót, có thể được luận công ban thưởng, có tư cách đi mở phủ xây nha, thậm chí trở thành thần tượng số một trong mắt thế hệ quan sai mới của âm ti.
Cứ giòn tan như vậy.
Trong lúc ánh đèn sân khấu vẫn chưa hoàn toàn tập trung trên người vị ấy.
Mà vị ấy đã ra đi trước thời hạn rồi.
Phùng Tứ đột nhiên cảm giác có chút thổn thức.
Nhưng khi anh ta từ từ đưa ánh mắt dời lên.
Lúc hoàn toàn thấy rõ ràng toàn thân của bóng dáng màu đen này.
Miệng của anh ta bắt đầu từ từ mở ra.
Bởi vì.
Đây là một con…
Một con thú to lớn.
Toàn thân màu đen.
Là một con khỉ...
...
Dây leo khô quấn quanh, ngôi miếu nhỏ ẩn hiện, đáng tiếc là trước cửa không có suối nước, cũng không có con đường u tối, chỉ có vách đá vạn trượng sâu không lường được.
Trên bồ đoàn.
Bồ Tát mang mặt nạ trang nghiêm vừa mới hoàn thành lễ bái với bàn thờ không có gì cả.
Lúc đứng dậy.
Trên cửa.
Một người đàn ông trung niên uy nghiêm mặc áo mãng bào màu tím đã xuất hiện ở trước cửa miếu.
- Không bái lễ một chút?
Bồ Tát hỏi.
Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái.
- Bên trên vẫn không có gì.
Bồ Tát từ chối cho ý kiến, đi tới cửa, bước ra ngưỡng cửa.
Người đàn ông trung niên đi theo sau lưng ông ta, trong sự ung dung ổn định, cũng có sự cung kính vừa đúng mực.
- Từ ngàn năm nay, đều là người khác bái lễ chúng ta, loại thuốc lá này, ngửi nhiều, nên dễ dàng lâng lâng rồi, cho nên, dù sao cũng phải tìm một thứ gì đó để quỳ lạy, đi bái lễ, coi như là, xua đuổi vận xui đi.
- Ngài tìm được rồi sao?
- Trong lòng có là được rồi.
Hai tay Bồ Tát hợp thành chữ thập.
- Còn nữa, anh đã đảm bảo như vậy, thực sự có thể không tìm được sao?
- Tôi tới đây, không phải là để bàn về Phật với ngài.
Người đàn ông trung niên đứng chắp tay, giờ khắc này, dường như biển mây cũng không tự chủ bắt đầu thần phục ở dưới chân của anh ta.
- Pháp thân của anh, đã khôi phục như cũ rồi? - Bồ Tát hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận