Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1716: Vượng Tài (2)

Cho nên, chỉ có dùng loại đại chiêu này, mới có thể khiến cho khí tức của lão đạo thực sự hiện ra, không cách nào tiếp tục ẩn nấp được nữa.
Lão đạo bị dọa đến mức lần nữa nhảy trở về trên giường bệnh rồi.
Giờ phút này.
Niềm hy vọng đại cứu tinh Giải Trãi trước đó, không biết tại sao lại chạy đi tấn công Phật giới rồi, để lại cục diện rối rắm ở nơi này, thật sự không cách nào dọn dẹp được.
- Anh trai à, ngược lại thì anh cũng không sợ, anh lên đi chứ.
Đứng ở lập trường thân phận của Lão đạo mà nói, ông ta thực sự rất tủi thân, ngay cả bổn nguyên của Thái Sơn kia, ông ta cũng đã tự mình một khối ra cho anh làm đồ ăn lót dạ rồi.
Thời khắc mấu chốt này.
Sao anh trai còn có thể kinh sợ hơn ông ta nữa vậy chứ?
Giống như việc Bồ tát không cách nào tính ra được sự xuất hiện của Giải Trãi vậy, lão đạo cũng không thể tính toán không sót chút gì, chỉ có thể suy đoán được xác xuất đại khái, đoán chừng trong lòng có bốn đến năm phần tự tin, phần còn lại, thì phải dựa vào việc người nào tốt số hơn rồi.
- Vượng Tài điên rồi.
Châu Trạch tự nhủ.
Lão Trương không tiếc hy sinh bản thân, đổi lấy việc Vượng Tài giáng xuống, có lẽ, dựa theo kỳ vọng của lão Trương, chính là khiến cho Giải Trãi giải quyết Bồ tát, từ đó phá vỡ cục diện nguy hiểm của lão đạo và ông chủ.
Chỉ tiếc, Vượng Tài giống như hút thuốc lắc vậy, trực tiếp giết tới Phật giới, có thể, theo Vượng Tài, nơi đó nhiều Bồ tát, trước mắt, mặc dù có một vị Bồ tát, nhưng lại chỉ có một, dứt khoát bỏ sót một hạt vừng không thèm quan tâm vậy.
Châu Trạch đã nhìn ra, lão đạo không dám tiếp tục ra tay nữa.
Chuyện, cứ quanh đi quẩn lại nhiều vòng như vậy, dường như trận mâu thuẫn mới vừa bắt đầu này, vẫn không hề thay đổi.
Vừa thúc giục ông chủ Châu nhanh chóng ra tay, bên kia, lão đạo cũng đang không ngừng đe dọa Bồ tát.
- Địa Tạng, mới vừa rồi khi Giải Trãi phá vỡ nơi này, ông đã bị trọng thương rồi, ông đừng ép lão tử, nếu thật sự ép lão tử, với cơ thể trọng thương của ông lúc này, ông lại không sợ ép lão tử đến mức lão tử sẽ giết ông làm đệm lưng trước khi Hiên Viên kiếm tới sao!
Bồ tát lơ đễnh, lòng bàn tay tiếp tục siết chặt lại, chất lỏng màu vàng khắp bốn phía đang lấy một tốc độ tấn công mãnh liệt hơn mà ập tới, giống như muốn nuốt chửng hết tất cả vậy.
Lão đạo đang áp chế bọn họ, nhưng ông ta phải khống chế sức mạnh phát ra, nếu không thì sẽ biến thành công dã tràng.
Vào lúc này, Đế Thính cũng chậm rãi xông lên rồi, nó hóa thành hình người xuất hiện ở bên cạnh Bồ tát, duỗi tay của mình ra, Bồ tát cũng đưa tay ra, bắt được Bồ tát.
Khí của hai người, vào lúc này đang bắt đầu lưu chuyển.
Đế Thính có thể cảm giác được sự suy yếu của Bồ tát vào lúc này, tiểu thế giới Tu Di bị phá vỡ, mức độ tổn thương với Bồ tát nghiêm trọng hơn tưởng tượng, cũng may hiện tại Bồ Tát đã tu sửa tiểu thế giới Tu Di này lại rồi.
- Bồ tát, Phật giới sắp không xong rồi. - Đế Thính nói.
- Không còn, thì cứ không còn đi.
Bồ tát vẫn bình tĩnh như trước, nhưng vẫn không tự chủ được mà mà rút khí từ trên người Đế Thính để bổ sung cho bản thân.
- Bồ tát, sau khi chuyện thành công, người đi trước trước đi, tôi dùng thân thể của tôi, chặn kết giới này lại.
Bồ tát nghiêng đầu nhìn Đế Thính một cái, không gật đầu, cũng không cự tuyệt.
Trên thực tế, đừng thấy hiện tại lão đạo bị chất lỏng màu vàng mênh mông giống như sóng lớn kia làm cho luống cuống tay chân lung tung lộn xộn.
Nếu thật sự hoàn toàn ép được ông ta, phá công*, dưới sự thẹn quá thành giận, phát ra hết tất cả đạo mà bản thân lão đạo đang sở hữu, đó mới là đáng sợ thật sự đấy.
(*một thuật ngữ trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ việc những nỗ lực chăm chỉ đều bị phá hủy chỉ bởi vì một lỗi lầm hoặc 1 điều vốn phải kiêng kỵ, ở đây chỉ việc lão đạo nhẫn nhịn bao lâu nhưng nếu hiện tại bộc lộ thực lực thực sự thì sẽ phá công)
Dù sao, Phủ Quân đời cuối cùng chẳng qua cũng chỉ không hề tiến bộ trong một ngàn năm qua, nhưng vốn liếng của người ta, vốn đã rất dày rồi đấy!
- Mẹ nó chứ, tôi không chống được nữa rồi!
Lão đạo bất đắc dĩ chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch, sắp phá công rồi!
Châu Trạch không thúc giục Doanh câu, ngược lại trong lòng vẫn bình thường.
Nếu như Thiết hàm hàm không muốn ra tay, có thúc giục cũng vô ích.
Nếu là anh ấy tình nguyện hành động, thì sẽ tự mình hiện lên.
Vào giờ khắc này.
Dường như nhận ra là đã đến lúc.
Hoặc giả là, cho là bản thân đã xem cuộc vui đủ rồi.
Một luồng sức mạnh và ý thức quen thuộc bắt đầu rót vào cơ thể ông chủ Châu.
Phù, sắp tiếp quản rồi sao.
Đương nhiên Châu Trạch không hề phản kháng, nhắm mắt, trực tiếp giao quyền khống chế bộ thân thể này ra.
Bàn giao công việc, hoàn thành trong nháy mắt.
Một luồng khí tức thuộc về Doanh câu, đang điên cuồng lan tràn ra!
Đế Thính lại bắt đầu không ngăn được run rẩy, cho dù hiện tại có biến thành hình người rồi, thì ở sau lưng anh ta vẫn có một cái hõm, thứ đó, cũng là nhờ Doanh câu ban tặng đấy.
Khi luồng khí tức quen thuộc này lại xuất hiện, Đế Thính theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, thật không biết là anh ta đang đỡ Bồ tát, hay là Bồ tát đang đỡ anh ta nữa.
Bồ tát cũng dừng một chút.
Có lẽ chưa từng mua, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trong việc Bồ tát từng bảo Sở Giang Vương đi mau pin để nhìn thử một chút mà xem, hẳn là Bồ tát biết được nhân gian có một thứ được gọi là vé số.
Ông ta cảm thấy, có lẽ, ngày hôm nay, ông ta thực sự trúng số rồi.
Từng người từng người một, lại đều để cho ông ta đụng trúng.
Nhưng rất nhanh thì Bồ tát đã phản ứng lại.
Trầm giọng nói:
- Ngài, so với lần trước gặp mặt, đã yếu hơn rất nhiều.
Doanh câu không đáp lại, đứng ở nơi đó, tiếp tục toát ra khí tức của mình, uy áp từ chủ nhân của U Minh Chi Hải, đang điên cuồng hoành hành trong tiểu thế giới Tu Di vừa bị phá vỡ sau đó lại mới được tu sửa lại này.
- Ngài vốn là người xuất chúng, cần gì phải phô trương thanh thế ở nơi này.
Bồ tát hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận