Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1012: Lựa chọn hình phạt tàn khốc (2)

Thím mập, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi thống khổ bị tiểu quỷ cầm đinh thép đóng vào trong mỗi khớp xương trên toàn thân, sau đó còn phải lấy ra từng cây một.
Có thể không được bao lâu, thím mập, so với chuyên gia chỉnh xương lợi hại nhất trên giang hồ, có thể sẽ càng hiểu rõ cấu tạo xương cốt trên cơ thể con người hơn.
Tên bắt cóc còn lại được sắp xếp cho phần món ăn chí tôn siêu cấp.
Mấy tên tiểu quỷ.
Mỗi ngày phụ trách kéo dài kéo dài rồi lại kéo dài bao quy đầu của anh ta.
Cắt mở một cái lỗ, tiếp tục kéo căng kéo căng rồi lại kéo căng.
Cho đến khi cả người đều bị bọc ở trong bao quy đầu, để cho anh ta hưởng thụ sự giày vò hít thở không thông.
Cảm giác hít thở không thông, sẽ kéo dài suốt ban ngày, đợi đến sau khi trời tối, lại cắt lớp bao quy đầu kia ra, đem xào lên, cưỡng ép nhét vào trong miệng của anh ta, cho đến lúc bụng anh ta nổ tung.
Ngày tiếp theo, thứ nên phục hồi như cũ thì sẽ lại phục hồi như cũ, thứ nên mọc ra, cũng sẽ mọc ra, sau đó, tiếp tục…
Tất cả đều đã được giải quyết.
Châu Trạch khép sách âm dương lại.
Ném sát bút một cái.
Thành thật mà nói.
Hiện tại anh cũng trực tiếp quên chuyện này đi.
Thật sự có chút kinh tởm.
Quên đi quên đi.
Đành để cho bọn họ vĩnh viễn như vậy đi, cũng rất tốt.
- Hầu Tử, cầm lấy.
Châu Trạch đẩy sách âm dương về phía của Hầu Tử, Hầu Tử lập tức cất sách âm dương vào bên trong túi xách nhỏ của mình, còn vỗ một cái.
- Tao làm salad trái cây, có muốn ăn không?
Hứa Thanh Lãng nói với tiểu Hầu Tử.
- Chít chít chi! ! ! !
Hầu Tử hưng phấn gật đầu, đi theo Hứa Thanh Lãng vào phòng bếp.
Luật sư An chỉ cười một tiếng.
Nói:
- Ông chủ, hình phạt cuối cùng anh dùng với tên bắt cóc kia, sao tôi chưa từng nhìn thấy ví dụ ở trong mấy tấm hình màu của chúng ta vậy?
Châu Trạch không trả lời thẳng vào vấn đề này của luật sư An.
Chỉ là có chút mỏi mệt lắc đầu một cái.
Nói:
- Dọn dẹp một chút, ai nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai phải gác đêm thì gác đêm, đúng rồi, lão Trương, khi nào anh không có vụ án thì tới đây gác đêm đi, cũng có thể lăn lộn kiếm chút tích điểm.
Lúc trước lão Trương không có năng lực bắt quỷ, bây giờ sau khi có Giải Trãi ám trên người, ngược lại vấn đề này đã được giải quyết.
Cho nên ông chủ Châu không chút do dự bắt lấy lao động chân tay này.
Không có cách nào.
Tiểu loli phải về nhà.
Ba quỷ sai còn lại đều ở vùng khác.
Ông chủ Châu lại có chút coi thường chút tích điểm kia, nhưng chân muỗi thì cũng là thịt, cũng không nỡ thực sự buông tha, chỉ có thể kéo lão Trương tới lấp chỗ trống thôi.
Lão Trương không cự tuyệt, chẳng qua là chỉ gật đầu một cái, nói:
- Được, sau khi tôi tan ca, nếu không có vụ án thì sẽ tới đây.
Ngược lại ngồi tĩnh tọa ở nơi nào lại không phải là ngồi tĩnh tọa?
Hơn nữa nói không chừng ở chỗ này còn có thể cọ được giấc ngủ.
Không dám cọ căn phòng của ông chủ.
Nhưng chỗ của luật sư An có thể cọ một chút nha, cũng chỉ là ôm chăn nệm nằm dưới đất thôi.
Sau khi sắp xếp xong, Châu Trạch đi vọt vào tắm, sau đó thay quần áo ngủ, đi thẳng lên lầu.
Oanh Oanh đang trải khăn trải giường mới, đợi một hồi, Châu Trạch nằm xuống, Oanh Oanh mới đắp chăn cho Châu Trạch, sau đó co rúc ở bên cạnh Châu Trạch.
- Ông chủ, ngủ ngon.
- Ngủ ngon.

Khi tỉnh lại, đã là 9h ngày hôm sau, Châu Trạch ngồi dậy, Oanh Oanh ở bên cạnh lập tức lấy quần áo hôm nay sẽ mặc ra cho Châu Trạch.
Thật ra thì làm việc nhà thực sự rất mệt, rất nhiều đàn ông thông thường sẽ cảm thấy phụ nữ ở trong nhà chẳng qua chỉ là làm một chút việc nhà và chăm sóc con cái, sẽ nghĩ đây là một loại chuyện rất dễ dàng rất hưởng phúc mà.
Đó là bởi vì những người đàn ông có ý nghĩ này chưa từng thực sự làm việc nhà.
Oanh Oanh ở tiệm sách cũng không cần nấu cơm, cũng không cần quản những người khác, chẳng qua là chỉ phục vụ một mình Châu Trạch, nhưng cũng đã bị chiếm dụng phần lớn thời gian trong một ngày rồi, hơn nữa mỗi lần lúc Châu Trạch ngủ cô ấy còn phải nằm xuống chung.
Thỉnh thoảng sắp xếp một chút xíu thời gian chơi đùa, chơi game hoặc là học một ít tài nghệ nấu ăn, đã là chuyện vô cùng ghê gớm rồi, dù sao ông chủ nghiêm khắc trên ý nghĩa của cô ấy, cũng có chứng cưỡng ép sạch sẽ ở một mức độ nhất định.
Rửa mặt xong.
Oanh Oanh đưa một ly nước đá tới cho Châu Trạch.
Bởi vì cô ấy biết rõ ông chủ sẽ lập tức ra ngoài, lúc này ngâm cà phê đắt tiền thì quá lãng phí thời gian cũng như không tiết kiệm, ông chủ sẽ đau lòng, cho nên không ngâm nữa.
Buổi sáng mùa đông, một ly nước đá xuống bụng, cảm giác này, thật sự là vô cùng sảng khoái, người bình thường thật đúng là không biết hưởng thụ, cũng không hưởng thụ nổi.
- Chào buổi sáng, một ngày sung sướng lại sắp bắt đầu.
Luật sư An từ trên thang lầu đi xuống, trên người mặc quần áo thoải mái, phối hợp với một cái áo không tay, thật sự có một loại cảm giác cuộc sống tự nhiên thoải mái.
Lắp thêm một cái loa nhỏ và một cái microphone nữa, có thể đi xuống dưới cầu vượt kiếm tiền rồi.
bữa sáng chính là dưa muối, mỗi người đều ăn một chén cháo nhỏ, mà sau khi Châu Trạch ngồi vào trong xe, luật sư An rất tự giác lên xe ngồi lên vị trí phó lái.
Oanh Oanh cầm một cái rương dụng cụ nho nhỏ tới, đặt vào trong cốp sau của xe.
- Ông chủ, dụng cụ đều đã cất xong rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- A a a a ~~
Luật sư An lại duỗi người, lộ ra vẻ lười biếng.
Sau 20 phút, Châu Trạch đã lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện.
Ngày hôm qua, chuyện mà ngày hôm qua đã tính, hôm nay nhất định phải làm, luật sư An cũng bị anh gọi tới, là vì phối hợp với Vương Kha chữa trị bệnh tâm lý cho cô gái.
Chẳng qua là.
Lúc Châu Trạch dẫn luật sư An đi tới cửa phòng bệnh, lại phát hiện giường bệnh đã trống rỗng.
Châu Trạch vội vàng đi tới chỗ của quầy phục vụ.
Hỏi một người y tá đang ngồi ở đó:
- Xin hỏi cô bé được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt ngày hôm qua đi đâu rồi?
- Há, xin chào, vừa đưa vào phòng giải phẫu rồi.
- Sao vậy? - Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
- Sinh non.

Bạn cần đăng nhập để bình luận