Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1529: Chuyện thường ngày (2)

Nguyên nhân cuối cùng.
Ai bảo ông chủ nhà mình nghèo như vậy chứ.
Hoặc có lẽ là.
Ai bảo nhân viên nhà mình đều lắm tiền hơn ông chủ vậy chứ.
- Đúng rồi, một lát nữa nếu anh không có chuyện gì thì đi ra viện bảo tàng tượng sáp ở phía sau lấy một ít chanh về đi, tôi sợ lúc ăn cua quá dầu mỡ, nên cho thêm chút chanh vào ăn sẽ tốt hơn một chút.
- Không thành vấn đề. - Luật sư An trực tiếp đồng ý, ngay sau đó, giống như là nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi:
- Lão Hứa à, nếu đến khi nào đó anh nghĩ không thông mà nói, có thể nói cho tôi biết trước được không.
Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc mà nhìn luật sư An một chút, nói:
- Đây là ý gì?
Tiểu loli liếc mắt nhìn lên trên trần nhà.
Nói:
- Anh ta muốn thân thể của anh.
- Ba!
Luật sư An bắn một hạt dẻ lông vào tiểu loli.
Nói:
- Lời này nghe qua sao lại có chút là lạ.
Tiểu loli gãi gãi đầu của mình của mình, bĩu bĩu môi.
Luật sư An là tiếp tục chà xát xoa tay, nói:
- Không có gì, chỉ là hỏi một chút mà thôi, ai biết được chữ ngờ đúng không.
- Hơn nữa tôi cảm thấy nếu như tôi lớn lên được như anh vậy, có lẽ hiệu quả sẽ còn tốt hơn.
Quay đầu.
Liếc nhìn, xác nhận hiện tại Oanh Oanh không có ở dưới tầng trệt này.
Luật sư An mới tiếp tục nói:
- Nhìn xem thử đi, bây giờ sống đến mức ngay cả vị trí nữ đầu bếp cũng sắp bị giành mất rồi.
Aish, uổng phí cho cái ưu thế trời ban này rồi.
- Không giải thích được. - Hứa Thanh Lãng không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi ra khỏi tiệm sách nhận hàng.
Tiểu loli thì đang nghịch một cái bút bi ở trên quầy bar, bỗng nhiên hỏi:
- Ha, không phải Phùng Tứ dựa vào mặt để lên chức sao, lão nương cảm thấy về linh hồn nguyên bản của tôi, dáng dấp bên ngoài không tệ nha, không chất cũng tương đối, anh nói xem, nếu như tôi quay trở về, có cơ hội hay không nha?
Trong lòng luật sư An trực tiếp cười đến nở hoa, chuyện này mà cũng có thể so sánh được sao?
Trực tiếp nói:
- Cô có biết là nếu như đám Cửu Thường Thị nhìn thấy cô, bọn họ sẽ nói cái gì không?
- Sẽ nói cái gì?
Tiểu loli thật sự có chút hiếu kỳ mà mở to mắt nhìn luật sư An.
Luật sư An ho khan hai tiếng, anh ta hắng giọng một cái, đưa tay làm hoa lan chỉ, chỉ về phía tiểu loli, cất giọng the thé.
Nói:
- Tiện nhân, đánh chết!

- Ông chủ, đây là tài liệu anh muốn tôi tìm.
Ở cửa cục cảnh sát, sau khi lão Trương lên xe thì trực tiếp đưa tập hồ sơ cho Châu Trạch, Châu Trạch nhận lấy văn kiện, không nói tiếng nào mà lật xem.
Lão Trương nhìn đồng hồ, nói:
- Tôi cũng đến giờ tan sở rồi.
Nói xong.
Cũng yên vị trên xe của lão đạo.
Tài liệu mà Châu Trạch nhờ lão Trương tìm, là ghi chép về một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong vòng mấy tháng này của Thông Thành, lật xem đại khái một chút, cũng không có công dụng thực sự gì đó, Châu Trạch lại thuận tay ném nó sang một bên.
Trên thực tế, trong ngày thường rất nhiều ngoài ý muốn, trừ phi thực sự liên quan đến tranh chấp dân sự, nếu không cũng sẽ không có ai rảnh rỗi đến mức đau trứng mà đặc biệt đến cục cảnh sát để báo án.
Hơn nữa, dựa theo lời kể của người trẻ tuổi kia mà xem, những người mà anh ta “nguyền rủa” kia, có người tự mình cưỡi xe điện rồi té gãy chân, cũng có người trúng gió, đủ thứ chuyện kì quái, cũng đều bị “chế tạo” thành tai nạn ngoài ý muốn, thật ra thì, thực sự không quá có tính quy luật chung.
Thật ra thì, nếu như cái thứ kia trực tiếp quỳ ở trước mặt anh cầu xin tha mạng, có lẽ thật đúng là Châu Trạch chẳng muốn đi suy nghĩ nhiều làm gì, nhưng trong lúc đối phương bỏ chạy lại biểu hiện ra loại dứt khoát và tỉnh táo kia, lại khiến cho Châu Trạch có ấn tượng sâu sắc.
Cái thứ kia.
Bất kể đến cuối cùng thì nó là thứ gì.
Ít nhất ở trong khu vực Thông Thành này.
Nếu như nó còn muốn tiếp tục bày trò như vậy.
Châu Trạch anh kiên quyết không cho phép.
Nhất là trong giai đoạn hiện tại, tiệm sách đang bắt đầu phát triển mối quan hệ hòa thuận hữu nghị với đám thổ địa tiểu thần đang bắt đầu thành hình kia.
Thì lại càng không thể dung tha cho loại người phá hư đại cục như thế này được.
Suy nghĩ một chút, chuyện này, vẫn là đợi lát nữa giao cho luật sư An đi làm đi, người ở trong tiệm sách, anh ta muốn dùng ai thì cứ chọn người đó, dĩ nhiên, ngoại trừ bản thân ông chủ Châu ra.
- À, đúng rồi, hôm nay ở trên đường cao tốc trên cao Giang Hải tiến hành ngăn chặn sửa chữa, hẳn là nói đó tạm thời đóng cửa sửa chữa rồi, đừng đi đường ấy, đi lượn qua đường cao tốc trên cao Ninh Khải đi.
- Được. - Lão đạo gật đầu một cái, ở giao lộ đèn tín hiệu ở trước mặt thì rẽ sang.
Tuy nói đi như vậy thì sẽ hơi xa hơn một chút, nhưng đi cao tốc trên cao mà, nếu như đi thẳng một đường xuống dưới mà nói, buổi tối là thời điểm kẹt xe nghiêm trọng nhất, cộng thêm bên dưới đèn tín hiệu giao thông lại nhiều, ngược lại còn phải tốn nhiều thời gian hơn.
Lúc đi xuống từ cao tốc trên cao Ninh Khải.
Châu Trạch đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa xe.
Đó là Văn Miếu*.
(*thờ Khổng Tử)
Ngày hôm nay hương hỏa còn rất thịnh vượng.
Ông chủ Châu còn nhớ lúc mình vừa lên làm quỷ sai thì gặp phải chuyện ở ngôi Quế Miếu ở lân cận nơi này, cái lão già thấp bé kia, gõ chiêng trống, sau lưng mang theo một đám các thư sinh thi rớt nên tự sát từ các đời làm “Bách Quỷ Dạ Hành”.
Thoáng một cái.
Cũng đã mấy năm trôi qua rồi.
Thời gian.
Trôi qua thật đúng là nhanh.
- Hôm nay là ngày bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học, cho nên không ít người thân đến đốt nhang một chút. - Lão Trương nói, - Nhớ lại khi đó, lúc tôi thi tuyển sinh đại học, cũng đã cách đây rất lâu rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái, đời trước, anh dựa vào việc thi tuyển sinh đại học mà bước ra đời, khi đó, đối với anh mà nói, ngoại trừ việc thi vào trường đại học, tạm thời vẫn không thể phát hiện ra được một con đường nào khác.
Nếu đã nói tới chuyện này, Châu Trạch không khỏi nhớ lại một chuyện, nói:
- Tôi còn nhớ, lúc trước khi lớp chúng tôi thi tuyển sinh đại học, người đạt điểm cao nhất trong lớp là một sinh viên trường thể thao đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận