Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1659: Dạo bước nhân gian (2)

Sau đó.
Bồ tát cùng Đế Thính ngồi ở trên một băng ghế ở ven đường, trong tay một người là một phần thức ăn.
Tư thế khi ăn vẫn từ tốn và nghiêm túc như vậy.
Đồ hóa duyên, không thể kén chọn, chân thành đón nhận.
Về điểm này, bất luận là năm đó khi còn là một tiểu sa di* hay là hiện tại khi đã quản lý địa ngục, ở trên người Bồ tát, vẫn không hề thay đổi một chút nào.
(* Một người tuổi đời dưới 20 tuổi phát tâm xuất gia, hay do gia đình đem gửi gắm vào cửa chùa, thường được gọi là chú tiểu, hay điệu. Thời gian sau, vị này được thụ 10 giới, gọi là Sa di (đối với nam) hay Sa di ni (đối với nữ).)
Ông ta không thành Phật, nhưng vẫn sống với tiêu chuẩn của “Phật”.
Phật hay không Phật, trong mắt ông ta, thật sự chỉ là một chuyện hư vô, một danh xưng mà thôi, thậm chí có thể nói là, không đáng nhắc tới.
Lúc này, một người phụ nữ trên người nồng nặc mùi rượu đi tới, cô ta đi đường có chút ngã trái ngã phải, lúc đi ngang qua băng ghế, giày cao gót lật một cái, trực tiếp ngã vào trên người Đế Thính – người đang ngồi ở trên băng ghế.
Một tay Đế Thính vẫn cầm phần cơm, tay còn lại thì đỡ lấy cô ta.
- Ba!
Ai biết được sau khi người phụ nữ đứng vừng lại trở tay cho Đế Thính một bạt tai.
- Con mẹ nó, dám lợi dụng bà đây, cũng không xem thử bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này của anh!
- Anh buông tay, anh buông tay ra, không buông tay tôi sẽ gọi người đó!
Đế Thính buông lỏng tay ra.
Không để ý đến người phụ nữ say rượu đang ầm ĩ, tiếp tục cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Người phụ nữ nhìn lướt qua hai người đang ngồi ở trên băng ghế, giọng mũi hừ một cái:
- Háo sắc!
Bồ tát tiếp tục ăn cơm của mình.
Đế Thính tiếp tục ăn cơm của mình.
Trên băng ghế.
Chỉ còn lại tiếng nhai thức ăn khe khẽ.
Hẳn là tâm trạng người phụ nữ đang cực kì tệ, nếu không cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy, nhưng cho dù tính tình của bạn có tệ đến mức nào, cũng không thể nào tiếp tục nổi giận với hai đống bông được.
Ngay sau đó, cô ta lấy ra chìa khóa từ trong túi xách, mở khóa một chiếc Maserati ở bên cạnh, ngồi lên.
Xe khởi động.
Động cơ phát ra một chuỗi tiếng động.
Phóng đi.
Bồ tát đặt phần cơm ở trong tay xuống.
Đế Thính là nhìn về phía Bồ tát.
Bồ tát mím môi một cái.
Nói:
- Khát.
Đế Thính đứng dậy, đi tới một tiệm trà sữa tên là “Ganchadu”* để hóa duyên.
Hai nhân viên trẻ tuổi của tiệm khóc bù lu bù loa lên.
Những vị khách đang xếp hàng chờ đợi nhìn thấy mà có chút không hiểu được, có người còn đang chất vấn dựa vào cái gì mà hóa duyên còn có thể chen hàng.
Hai nhân viên tiệm trực tiếp rót phần nước trái cây cùng với trà sữa vừa mới chuẩn bị sẵn sàng cho khách.
Khóc nói:
- Những thứ này đều là dùng trái cây nát để làm, không tươi, phải đổi sang đồ tươi cho mọi người.
Những vị khách đang xếp hàng: ...
Đế Thính cầm một ly nước trái cây tới.
Đưa cho Bồ tát.
Bồ tát nhận lấy nước trái cây.
Uống một ngụm.
Sau đó lại tiếp tục cầm đũa lên, bắt đầu ăn cho xong phần cơm còn lại.
Lượng cơm có thể ăn được bao nhiêu, thì hóa duyên bấy nhiêu, tuyệt đối không thể lãng phí một chút nào.
Rốt cuộc, Bồ tát đã ăn xong phần cơm.
Đế Thính cũng ăn xong rồi, lấy phần nước trái cây mà Bồ tát còn chưa uống hết qua, tự mình uống hết sạch.
- Ăn chưa no sao?
Bồ tát hỏi Đế Thính.
- Cũng không dám ăn không kiềm chế.
Đế Thính có chút thật thà mà cười, trên khuôn mặt gầy gò, môi cũng hơi trắng bệch.
- Đi theo tôi, khổ cho anh rồi, đói nhiều năm như vậy.
- Nếu như không đi theo chân Bồ tát, hẳn là tôi đã chết từ lâu rồi.
Vừa đúng lúc, trước mặt lại có một chiếc buýt du lịch dừng lại.
Bồ tát đứng lên, ăn cơm xong, có thể tiếp tục tản bộ, có đường thì đi bộ, có xe thì lên xe, cứ tùy lúc đi.
Đế Thính thì thu dọn phần cơm cùng với nước trái cây, đi tới chỗ thùng rác cách đó không xa, chuẩn bị vứt rác.
Bồ tát đứng chờ ở trạm.
Chiếc xe buýt này ngừng lại, rồi lại lái đi.
Lúc này Đế Thính mới đi tới, do anh ta làm chậm trễ thời gian, dẫn tới việc Bồ tát không thể lên được chiếc xe mới vừa rồi kia.
- Tại sao lại lâu như vậy? - Bồ tát hỏi.
Đế Thính đưa tay gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng.
Nói:
- Do đang phân loại rác ướt và rác khô.

Xe buýt du lịch di chuyển lắc lư, duy trì tốc độ đều đặn không đổi.
Người bên trong xe cũng không quá nhiều, Bồ tát ngồi ở một ghế phía sau, Đế Thính ngồi ở bên cạnh ông ta.
Thật ra thì, bất luận là Doanh câu – người đã hai lần xuống địa ngục hay là đời cuối cùng – người rõ ràng vẫn còn tiếp tục sống sót, đều không phải là âm ti không muốn tìm kiếm bọn họ, mà là thực sự tìm không được.
Những người đã đến cấp bậc như bọn họ, nếu thật sự muốn tránh, bạn thật sự không có cách nào xác định được vị trí của bọn họ.
Cho dù là Đế Thính, cũng không có cách nào làm được.
Điều phi thường thì tự nhiên phải thực hiện theo cách phi thường.
Dưới điều kiện tiên quyết là không xác định được vị trí, vậy cũng chỉ có thể thử vận may mà thôi.
Vô tình cắm liễu liễu phủ xanh, nói là một loại chuyện ngoài ý muốn, nhưng Bồ tát, lại là một người có thể biến chuyện ngoài ý muốn thành trạng thái bình thường.
Nếu như đổi thành lúc trước, thật ra thì Bồ tát cũng lười làm chuyện này, một năm trước, sau khi bị Doanh câu và Đệ nhất trước sau mỗi người một đấm, ông ta cũng chỉ lần nữa bay lên, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.
Vào lúc đó, dưới góc nhìn của ông ta, bất luận là Doanh câu hay là Đệ nhất, cũng chỉ là một màn chào sân cuối cùng rồi sẽ hoàn toàn kết màn, mặc cho bọn họ nhảy nhót thêm một lúc nữa, rồi họ sẽ tự tiêu tán, không cần để ý thêm nữa.
Chẳng qua là hiện tại, sau khi có chút chậm trễ phát hiện rằng bản thân đã bị đời cuối cùng tính kế, những ngày bình tĩnh yên ổn cũng không còn nữa rồi.
Xe buýt tiếp tục lái đi, Đế Thính nhìn thấy chiếc Maserati đậu ở trên đường ở đối diện, hẳn là đã va chạm với chiếc xe ở bên cạnh, chung quanh đã tập trung không ít người muốn đòi lời giải thích.
Đế Thính nhìn Bồ tát một chút, nhìn thấy Bồ tát vẫn rất bình tĩnh mà nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe như trước, phảng phất như thể đang thật sự thưởng thức cảnh đêm của Tam Á, Đế Thính cũng không nói thêm gì, tiếp tục học theo dáng vẻ của Bồ tát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận