Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1167: Gọi cái bíp! (1)

Chẳng qua là, theo luật sư An, đám chó điên này, sau khi bị giam giữ mấy chục năm qua, trên phương diện này, dường như một chút dáng vẻ bị thụt lùi cũng không có.
Lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ, cũng không phải là anh ta chưa từng hợp tác với đội chấp pháp, nhưng lúc đó mọi người đều là cùng một phe, cảm xúc và trải nghiệm quả thực không sâu sắc như khi đứng ở phe đối lập như thế này.
Vốn dĩ, luật sư An có cơ hội trực tiếp rời khỏi khu nội thành, sau khi đùa giỡn với những bộ đầu và quỷ sai đó, anh ta hoàn toàn có thể trực tiếp rời khỏi thành phố này, rời khỏi cái “bình” này.
Chẳng qua là anh ta cũng không làm như thế, tuy nói trong ánh mắt của phần lớn mọi người, chạy trốn là một từ có ý nghĩa xấu, nhưng mà, chỉ có người thực sự nhiệt tình chạy trốn mới có thể hiểu rõ rằng, trong hai chữ này, rốt cuộc ẩn chứa học vấn cao thâm như thế nào.
Rời khỏi thành phố, tuy có thể tăng nhanh tốc độ di chuyển, nhìn như là đã trốn thoát khỏi tấm lưới đánh cá này, nhưng cũng không thể nghi ngờ là sẽ khiến cho vị trí của bản thân rõ ràng hơn, theo đó, đám cương thi đội chấp pháp sẽ mang theo một đám quỷ sai bộ đầu nhanh chóng đuổi theo.
Mà nếu như tiếp tục lưu lại ở trong thành phố, dựa vào mật độ dân số dày đặc ở trong thành phố này, ngược lại có thể khiến cho đối phương ném chuột sợ vỡ bình, cũng dễ cho bản thân phát huy hơn.
- Ông!
- Ông!
- Ông!
Từng sợi tơ nhện màu đen úp xuống, mang theo một loại uy thế bao phủ bên trên tất cả.
Luật sư An không chống cự, xoay người chạy vào trong một tòa nhà có tỷ lệ dân cư rất cao, để lại cho đối phương một bóng lưng tiêu sái và tràn đầy dư vị.
Người phụ nữ phun ra tơ nhện hơi do dự một chút, vẫn thu hồi thơ nhện lại, cô ta không dám để mặc cho tơ nhện của mình tiến vào, nếu không cẩn thận, độc tính trên tơ nhện sẽ khiến cho rất nhiều hộ gia đình trong tòa nhà này chết oan uổng.
Loại sát thương trên diện rộng tạo thành nghiệt quả như thế này, cô ta không muốn gánh chịu chút nào.
- Các người đi vào đi, tôi chờ ở bên ngoài!
Người phụ nữ đứng yên bất động.
Bên cạnh lại có bốn bóng người nhảy ra trong nháy mắt.
Hai người đi vào từ lầu một, một người trực tiếp leo lên trên vách tường.
Người cuối cùng thì ở trên mái nhà.
- Bạch!
Một cái bóng màu đen xuất hiện ở sau lưng người phụ nữ.
Sau đó.
Bóng đen bắt đầu tách ra.
Mái tóc xõa tung.
Lộ ra khuôn mặt rất âm u kia.
- A Tước, có chặn được không? - Sơn Ưng hỏi.
- Đã chặn lại rồi, một đội đẳng cấp Đinh đã tiến vào rồi.
Sơn Ưng lắc đầu một cái.
- Không đủ, tôi tự mình đi vào, những người ở phía sau, để cho bọn họ phụ trách phong tỏa nơi này, không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, bằng không đợi đến lúc những đại nhân của đội cấp Ất đến, cô và tôi đều không gánh nổi trách nhiệm.
Vừa dứt lời.
Cơ thể Sơn Ưng lại hóa thành một cái bóng đen, trực tiếp tiến vào trong tòa nhà khu dân cư, biến mất không thấy gì nữa.
Hai tay A Tước mở ra.
Từng sợi tơ mảnh đến không thể nhìn thấy được từ trong lòng bàn tay cô ta nhanh chóng phát tán ra ngoài.
Giống như là một tấm lưới nhện khổng lồ từ bên trên bao trùm lấy khu dân cư này vậy.
Sau đó cô ta lại không có hành động gì nữa, thực sự giống như một con nhện, lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình sa vào lưới.
- Anh làm vậy là đang họa thủy đông dẫn*, một khi ép bọn chúng, rất có thể sẽ khiến cho bọn chúng không để ý đến sự sống chết của người dân…
(*họa thủy đông dẫn: không phải điển cố hay thành ngữ, thường được thấy trên internet, đề cập đến chủ nghĩa xoa dịu của Anh – Pháp vào trước Thế chiến thứ hai, cố gắng dẫn dắt tai họa chiến tranh – Hitler đến Liên Xô ở phía đông)
- Anh câm miệng lại cho lão tử, rốt cuộc ai mới là người xấu đây? Đầu óc của anh có bệnh hay không hả, bọn họ là quan, chúng ta là giặc!
- Có bao giờ anh từng nhìn thấy có thổ phỉ quan tâm đến an nguy của dân chúng hay không hả?
Luật sư An đi một mạch lên lầu năm, lập tức dừng bước, hai tay kết ấn, ánh sáng màu đen đang ngưng tụ ở trong lòng bàn tay.
- Này, giúp chút đi.
- Chúng ta chỉ muốn chạy trốn, không phải là chống đối pháp luật!
- Vậy anh đi xuống trao đổi với bọn họ, bảo bọn họ thả chúng ta rời đi?
- … - Canh Thần.
- Âm Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, phong!
Một thủ ấn của luật sư An lập tức đánh về phía hành lang ở bên dưới, lúc này, trong hành lang trở nên quỷ khí âm trầm, giống như là đã bị rút đi toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt vậy.
Thấy tình cảnh này, mất thành viên của đội chấp pháp đang truy kích ở bên dưới cũng không đường đột xông lên, mà lại dừng bước.
Nhưng mà.
Lúc này, trong màu đen đậm đặc lại có một bóng người lao ra.
Người này mặc một bộ quần áo màu đen, trên đó còn chưa xé mác quần áo.
Hai thành viên của đội chấp pháp ở trước mặt, một người tiến lên, một người lui về phía sau, gần như là hành động theo bản năng, thể hiện trình độ phối hợp hoàn hảo giữa hai người bọn họ.
Kẻ tiến lên kia dang rộng hai cánh tay ra, một bình chướng màu xanh được mở ra, tiến hành phòng ngự.
Người lui về sau thì há miệng, một cỗ nhiệt khí màu đỏ màu đỏ nóng rực phun ra từ trong miệng anh ta, tiến hành công kích.
Bóng người mặc đồ đen cũng không né tránh.
Thậm chí người đó còn không phát động bất kì thế tấn công nào.
Người đó chẳng qua chỉ xông tới.
Sau đó.
Ngừng lại ở ngay trước mặt bình chướng.
Lúc này, thành viên đội chấp pháp – cái người đang đứng ở phía sau – há miệng.
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng ngẩng đầu lên.

- Khai!
Trên lầu, đôi bạch cốt thủ của luật sư An, vốn đang đặt ở vị trí đôi mắt của mình trực tiếp buông xuống, trong đôi mắt, có ánh sáng màu đỏ rực lộng lẫy đang lấp lánh.
- Khai!
Đứa trẻ sơ sinh mà luật sư An đang vác trên vai cũng dang rộng đôi tay bé nhỏ, biểu cảm nghiêm túc, sâu bên trong ánh mắt, lại có vẻ bất đắc dĩ.
“Khanh bản giai nhân” (người vốn là giai nhân), không biết sao lại thành tặc.
Có lẽ chính là lời giải thích tốt nhất cho tâm trạng hiện tại của Canh Thần đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận