Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 727: Đi hoàng tuyền trêu thủ hạ cũ, mười vạn cờ xí chém Diêm La.! (1)

Đài phạt quỷ nằm ở chỗ sâu vách núi hắc thạch bên cạnh đất hoang địa ngục, tương truyền vào thời đại thái sơn phủ quân, nơi này từng là pháp trường trừng phạt ma đầu địa ngục.
Người thân phận bình thường nhưng phạm đủ tội nặng đều bị áp giải đến đây, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.
Một thế hệ Thái Sơn phủ quân cuối cùng mất tích, âm ty triều mới, trong thập điện Diêm La có Diêm La chuyên trách xử phạt, nơi này cũng chậm rãi bị hoang phế, vả lại bởi vì gần đất hoang địa ngục cho nên ít dấu chân người.
Lúc này.
Nơi này đất rung núi chuyển, chỗ vách núi này cũng đã sụp đổ, vùi lấp tất cả vào trong đó.
“Phù phù!”
Phùng Tứ Nhi ném hòn đá, lôi Thúy Hoa nhi bị đè ở dưới ra.
Thúy Hoa nhi khóc đến ràn rụa, như nhận hết uất ức.
- Không sao chứ?
Phùng Tứ Nhi ngồi xuống bên cạnh, cũng lòng còn hơi sợ hãi.
- Tứ gia, bếp lò nhỏ của người ta, nồi đất nhỏ của người ta, một bình dưa chua nhỏ đã muối xong của người ta... đều không còn, đều không còn rồi, hu hu hu...
Nghe vậy.
Phùng Tứ Nhi lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong giây lát.
Thúy Hoa nhi như nghĩ tới điều gì, lập tức đứng lên, nhìn về phía đống đổ nát trước khi bị vùi lấp, vội la lên
- Tứ gia, cửa sụp rồi.
- Cửa gì?
- Chính là cánh cửa đó?
- Tôi chưa hề thấy cánh cửa nào, cô ăn nhiều dưa chua, nhớ lầm.
- A!
Thúy Hoa hơi sửng sốt.
Cô luôn tín ngưỡng lời Tứ gia nói như trích dẫn kinh điển.
Cho nên cho dù đống đổ nát ở ngay trước mặt, cô cũng thật sự đang tự hỏi vấn đề có phải ăn nhiều dưa chua nên sẽ dẫn đến bị che mắt rồi không.
Phùng Tứ Nhi lại quay đầu nhìn lại.
Anh biết.
Dưới đống đổ nát vùi lấp này, trừ bỏ cánh cửa sụp xuống, còn có hai tên đi cùng.
Thúy Hoa chắc không biết để lộ bí mật.
Mà hai tên kia, đã là người hoàn toàn triệt để chết đi, ưu điểm lớn nhất của người chết chính là biết giữ bí mật.
Đứng dậy.
Vỗ quần áo.
Phùng Tứ Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la của địa ngục.
Một vầng trăng máu.
Còn treo trên đó.
Còn lớn hơn nhỏ xinh trước kia nhiều nhiều lắm, đã thành vầng trăng non, còn sáng ngời hơn năm đó.
- Gió quá lớn, bao nhiêu người gãy thắt lưng rồi.
... ... ...
- Không đúng, không đúng!
Luật sư An hét lên.
Hai tay chợt túm lấy bả vai Hứa Thanh Lãng, lắc lắc một trận.
Sau đó giống như còn cảm thấy chưa đã ghiền.
Lại hôn lên mặt Hứa Thanh Lãng!
Đàn ông mà.
Giống như trên sân bóng, ví dụ như trên chiến trường.
Quá kích động hôn một cái.
Cũng không tính là gì.
Hứa Thanh Lãng nheo mắt lại, lúc này trên mặt bao trùm vảy rắn dày đặc!
“... ...” Luật sư An!
Hơi run run.
Buông tay.
Luật sư An tiu nghỉu quay đầu lại.
Giống như chợt buồn tẻ vô vị.
Bình tĩnh nói:
- Gió, dừng rồi.
- Nhưng sương mù dày còn chưa tan.
Hứa Thanh Lãng mở miệng nói.
- Không quan trọng, không quan trọng.
Luật sư An chỉ vào một loạt binh lính quần áo đơn sơ xuất hiện trước mặt hai người, nói:
- Thành công, ông chủ thành công.
Nói xong.
Luật sư An chỉ vào sương mù dày bốn phía này.
- Sương mù dày không tiêu tan, vậy phá tan nó!
... ...
Trong Nộ Giang, có ba con cá lớn trên thân mang màu vàng lộng lẫy nổi lên trên mặt nước, phun bong bóng.
Pháp tắc trời đất thay đổi, sơn thần thổ địa thần biển thần sông thần hồ mười không còn một, nhưng lại vẫn còn có vài cá lọt lưới kéo hơi tàn.
Trong lưu vực Nộ Giang này, còn có ba con cá lớn thành tinh, chúng nó không có miếu thờ, không có từ đường, nhưng trăm năm qua vẫn hoạt động ở khu vực này.
Chúng nó không giao lưu.
Chỉ có ba cặp mắt cá vẫn nhìn chằm chằm vào mây đen đang cuồn cuộn đè xuống ở phía trước.
Dưới mây đen.
Có một lớp sương mù dày.
Nhưng mà.
Thị giác từ nơi này nhìn lại.
Mây đen cuồn cuộn kia giống như một đầu hung thủ vĩ đại đang đè xuống lớp sương mù dày vẫn liều mạng chấn động.
Đang xua đuổi đi lớp sương mù dày.
Di chuyển về nơi này.
Ba đôi mắt cá lại hai mặt nhìn nhau.
Phong vân nhân gian biến hóa, chúng nó cũng được chứng kiến không ít, nhưng chuyện âm dương huyền học này.
Lại làm ra thế trận lớn như vậy.
Chẳng lẽ thật sự không sợ thiên lôi đánh xuống.
Bị thiên đạo xán lạn này hóa thành bụi bặm sao?
... ...
- Tình huống gần đây của lão Tôn như thế nào?
- Tình huống không tốt lắm, bệnh trạng ngây ngốc của người già càng ngày càng nghiêm trọng, hiện giờ kể cả hộ lý đã chăm sóc ông ấy nhiều năm mà ông ấy cũng không nhận ra được.
- Đề nghị chuyển viện điều trị còn chưa chuyển xuống sao? Nếu đi thành phố lớn, điều kiện và trình độ chữa bệnh còn tốt hơn chỗ chúng ta nhiều, càng có hiệu quả hơn đối với khôi phục và điều trị cho lão Tôn.
- Đoán chừng khó đấy, đây là lúc trước bản thân lão Tôn yêu cầu tiến hành an dưỡng ở chỗ chúng ta.
- Trước tiến hành kiểm tra thân thể như thường lệ đi.
Bác sỹ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng chân của bệnh nhân ngồi trên xe lăn lên, khi kéo ống quần lên, nhìn thấy trên đó một đống lỗ mấp mô.
- Bác sỹ Triệu, đây là do con đỉa hút máu lưu lại?
Nữ hộ sĩ bên cạnh hỏi.
Bác sỹ Triệu gật gật đầu:
- Bệnh cũ lưu lại, cho nên sau khi lớn tuổi rồi, chân cẳng này không được tốt, cô cầm lấy chân này, tôi tiếp tục kiểm tra...
- Được.
Nữ hộ sĩ vừa ngồi xổm xuống.
Thân thể lại run lên.
Bởi vì cô thấy được lão Tôn lúc trước vẫn luôn ngồi trên xe lăn không động đậy.
Lúc này lại chậm rãi giơ tay phải của mình lên.
Nhắm ngay bên cạnh huyệt thái dương của mình, làm một quân lễ.
- Bác sỹ Triệu, anh nhìn lão Tôn.
- Hả?
Bác sỹ Triệu ngẩng đầu, cũng hơi kinh ngạc, lập tức hỏi:
- Lão Tôn, ông có thể nghe thấy lời tôi nói không, tôi là tiểu Triệu, là bác sỹ riêng của ông, lão Tôn?
Lão Tôn chỉ lặng yên chào.
Môi mấp máy.
Hai hàng nước mắt đục ngầu chảy xuống từ trong hốc mắt lõm sâu.
- Lão Tôn đang nói gì, cô nghe thử coi
Bác sỹ Triệu hơi kích động và khẩn trương, bệnh nhân kiêng kỵ nhất kiểu vui nhiều buồn nhiều, đây thường sẽ mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng cho tình huống thân thể của bệnh nhân, cũng chính là cái dân gian gọi là “Hồi quang phản chiếu”.
Nữ hộ sĩ lập tức dán tai vào bên cạnh miệng lão Tôn.
Nỗ lực nghe.
Nhưng lão Tôn không phải người địa phương, vài năm trước ông mới cố ý chuyển tới nơi này an dưỡng, cũng bởi vì vậy, giọng nói vốn khó nghe lại tăng thêm khẩu âm địa phương, khiến nữ hộ sĩ nghe rất khó khăn.
Chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thuật lại:
- Đã trở lại... ... đã trở lại... ... đều... đã trở lại... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận