Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1407: Nước (2)

Tống Đế Vương Dư thở dài.
Đứng dậy.
Hai tay chắp sau lưng.
- Bồ Tát như sắt âm ti như nước, trước đó khi nghe phải lui xuống, trong lòng thật đúng là rất khó chịu, bây giờ mới hiểu được, đếm thời gian chờ lúc lui xuống, cũng không khác cảm giác chờ chết lắm.
- Bồ Tát, sẽ xuất thủ giúp anh ta chứ? - Tô tiên sinh hỏi.
- Chuyện này thật đúng là không xác định được, lần trước khi vị kia tới, bản vương là bị đập một trận vô cùng tàn nhẫn, bên chỗ mấy tên còn lại đều nghe được tiếng gió, cuối cùng dứt khoát phái một pháp thân đi ra ngoài lướt qua sân khấu.
- Mặc dù Bồ Tát cũng tới, nhưng nói lời thật lòng, đây không phải là năng lực thực sự của Bồ Tát.
- Bồ Tát, rất mạnh sao?
- Không phải trong địa ngục đã sớm lưu truyền chuyện Bồ Tát buông rèm chấp chính sao? Nếu không phải vị đó có năng lực trừng phạt mấy người chúng tôi, sao chúng tôi lại có thể để cho vị đó ngồi trên buông rèm được?
- Nhưng người Phật môn coi trọng chuyện nhân quả, rõ ràng thế tục như phồn hoa tựa như tiến vào một khu rừng, lại cứ thiên về kiểu theo đuổi việc không một mảnh lá cây dính vào người.
- Mới đầu bản vương cũng không thể hiểu được.
- Nhưng bây giờ.
- Ngược lại thì đã biết được một ít.
- Lúc tất cả mọi người đều không biết anh mạnh đến mức nào, thật ra thì đó mới là thời điểm mà anh mạnh nhất.
Nói tới chỗ này.
Tống Đế Vương Dư khẽ khom người, nói với Tô tiên sinh:
- Tiên sinh ở nơi này đi, lát nữa vị kia đuổi tới, để bản vương đi chào hỏi.
- Vương phải đi gặp anh ta?
- Bị đánh là do tài nghệ không bằng người, kẻ tài nghệ không bằng bị người đánh thì cũng không có gì đáng phải ghi hận.
- Hơn nữa, núi không chuyển nước chuyển, sau lần một năm rưỡi tước, chúng tôi vẫn luôn không tìm được tung tích của ngài ấy, có người nói là đã hoàn toàn bỏ mạng ở bên trong vực núi sâu không biết bao nhiêu, cũng có kẻ bảo ngài ấy đã lẩn trốn ở dương gian từ từ khôi phục lại.
- Thật ra thì cũng không gấp, dù sao cũng là nhân vật tới từ thời kỳ Thượng cổ.
- Đế Thính cũng không nghe được vị trí của ngài ấy.
- Ngài ấy mạnh bao nhiêu?
- Ngài ấy có thể rất yếu, cũng có thể cực kì mạnh.
- So với Bồ Tát thì sao?
Người bình thường ngồi ở trên ghế khách quý của Diêm Vương, cuối cùng thì vẫn là người bình thường, vấn đề hỏi ra cũng rất bình thường, nhưng có lẽ đây cũng chính là điểm thu hút người ta nhất của con người đi, chính là sự đơn thuần.
- Khó nói được, nhưng bây giờ trừ phi đám những lão bất tử vẫn luôn rúc mình trong ổ kia ra mặt, nếu không, cũng chỉ có thể hy vọng vào Bồ Tát mà thôi.
- Chẳng qua là, hiện tại vị này giống như ly trà này vậy, cốc lại có vết nứt, chứa không được bao nhiêu nước, chứa được thì cũng từ từ rỉ ra.
- Cho nên đừng nhìn vào lúc này ngài ấy bừng bừng khí thế như vậy, đuổi theo Sở Giang Vương chạy khắp nơi, nhưng cũng chỉ có một trận công phu này mà thôi, trừ phi liên tục châm nước vào, nếu không, đến cùng cũng sẽ đến lúc lượng nước này rò rỉ đến cạn sạch.
- Nhưng trước khi nước hoàn toàn cạn, trừ phi mấy người chúng tôi tinh đạt thành hợp tác cùng nhau ra tay, nếu không đều không phải đối thủ của ngài ấy.
- Anh lại xem đi, Sở Giang Vương vẫn tiếp tục chạy ra ngoài.
- Liên tục gõ cửa từng người từng người một.
- Xem thử một chút xem có ai tình nguyện cứu anh ta.
- Tất cả mọi người đều nhìn thấu, đều đang đợi đến khi nào nước của ngài ấy hết sạch, nếu không, lúc này mà xông lên cứu người, thì chỉ đơn thuần là đến tặng đầu của mình mà thôi.
- Cứ coi là mấy Diêm Vương chúng tôi mặc kệ hiềm khích lúc trước cùng nhau liên thủ, ít nhất ngài ấy cũng có thể kéo theo một người chôn cùng, vụ mua bán này, quá thua thiệt.
Sau một khắc.
Lúc bóng dáng của Châu Trạch bay qua thành trì của Tống Đế Vương.
Pháp thân của Tống Đế Vương Dư đã lộ ra.
Cao lớn hùng vĩ.
Chỉ là phần bên phải có vẻ hơi tàn tạ, hẳn là còn chưa chữa trị hoàn toàn.
Châu Trạch ngừng lại.
Anh cho là Tống Đế Vương Dư sẽ giống như lần trước.
Phải làm người đàng hoàng đấy.
Nhưng cũng không thể vẫn luôn để cho người đang hoàng chịu thiệt thòi được đúng không.
Khi Châu Trạch dừng lại.
Tô tiên sinh ở trong một điện ở sâu trong đình viện, nhìn thấy biểu cảm của Tống Đế Vương Dư thì bỗng nhiên khẩn trương đến co quắp một phen.
Mà vị pháp thân đứng ở trung tâm thành của Tống Đế Vương này thì lại lập tức đưa tay.
Chỉ về hướng tây:
- Đi về phía Tây.
...
Chuyện ở thành của Tống Đế Vương chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi.
Đối mặt với pháp thân của Tống Đế Vương Dư thực hiện động tác như vậy.
Châu Trạch chỉ hơi sửng sốt mà thôi.
Lúc trước, lần đầu tiên Doanh câu đại náo địa ngục.
Anh ấy đã từng tận mắt nhìn thấy hình ảnh đám Diêm Vương đó hai tay chắp thành hình chữ thập hành lễ với vị Bồ Tát kia.
Chỉ cảm thấy đám người trông coi địa ngục thời đại này thực sự là cực kì thảm hại, lại sống đến uất ức như vậy.
Một màn hiện tại này.
Có thể là do góc nhìn bất đồng.
Dù sao lần này đối tượng mà anh ta chịu uất ức lại là chính mình.
Ngược lại Doanh câu cũng không tức giận.
Thậm chí còn cảm thấy vị này có một chút đáng yêu.
Gật đầu với vị pháp thân này một cái.
Bóng dáng Châu Trạch trực tiếp biến mất.
Tiếp tục đuổi theo vị Sở Giang Vương kia.
Quá trình truy kích giống như là đang luộc đại bàng* vậy.
(*phương ngữ Bắc Kinh cổ chỉ việc huấn luyện chim, vào thời điểm đó, từ này chỉ việc những người nuôi những loại chim ăn thịt lớn như đại bàng, chim ưng,… sau khi đem về thì không cho chúng ngủ để tiêu hao bớt bản tính hung dữ của chúng trước khi huấn luyện)
Sở Giang Vương dùng việc thiêu đốt bổn nguyên để đổi lấy tốc độ.
Chắc chắn không chống đỡ được quá lâu.
Hoặc là bị anh bắt được rồi đạp vỡ.
Hoặc là tự bản thân vỡ vụn trên đường chạy trốn.
Thứ so đấu, thật ra thì chính là sự kiên nhẫn cùng sức chịu đựng mà thôi.
Chẳng qua, đây cũng chỉ là so đấu của một phía mà thôi.
Một cây sâm núi già, đổi lại một Diêm Vương, kiếm được lời rồi, lại còn là lời rất lớn đấy.
Nói không chừng còn có thể giữ lại không ít sâm núi để cho chó giữ cửa nhà mình mang về nhà, để cho con mãng xà ở nhân gian kia làm một nồi gà hầm sâm cũng được.
- Có khi nào sẽ bổ quá mức hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận