Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1504: Đây mới là tiên (2)

Con vượn to lớn tiếp tục vác Thiên Môn.
Người đàn ông y phục trắng chép chép miệng, có chút không đành lòng.
Nói:
- Được rồi được rồi, có thể đánh nhau như Tử Hầu Tử (Tử Kim Thần Hầu), có đầu óc như Tiểu Hồng, còn phải có phần sức lực như mày nữa.
- Không có phần sức lực của mày, tao cũng không thể vào tới đây được, đúng không?
Cự viên nhếch môi, cười vui vẻ.
Nam tử quần áo trắng liếc mắt, bất đắc dĩ nhìn hầu tử ngốc.
- Mày chống đỡ thêm một lát nữa, không chịu nổi đến sắp bị đập thành bùn nát thì nói trước với tao một tiếng, tao đi ra ngoài trước rồi mày mới thành bùn đi.
Con vượn to lớn dùng sức gật đầu.
Người đàn ông y phục trắng xoay người.
Đi vào trong.
Lão đầu tử phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn về phía chính mình, lúc này lão đầu tử đã bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất.
Bản năng kính sợ khi đối mặt với những người ở bên trên, thứ đã mất đi từ lâu này, lại lần nữa khôi phục ở bên trong huyết mạch.
Người đàn ông y phục trắng lắc đầu một cái, không để ý tới lão đầu tử, đi thẳng lên tế đàn, đi tới bên dưới bức tượng điêu khắc không đầu kia.
Dùng một loại giọng điệu thờ ơ mang theo sự khinh miệt rõ ràng, đưa tay chỉ vào vị trí của bức tượng điêu khắc.
Nói:
- A, đây chính là tiên sao?
Lão đầu tử quỳ dưới đất, tiếp tục run lẩy bẩy, không có chút ý nghĩ nào là muốn tiến lên mắng đối phương lại dám đại bất kính như vậy.
Ông ta cũng biết, đám những con cá nhỏ còn sót lại kia, đoán chừng lại càng không chịu nổi hơn ông ta đi.
Người đàn ông y phục trắng ngáp một cái.
Đưa tay nhặt lấy một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Ngón tay điểm lên bên trên.
Thứ vốn là đá lại trong nháy mắt mà được điêu khắc thành dáng vẻ khuôn mặt của người đàn ông y phục trắng.
Người đàn ông y phục trắng vuốt vá phần tượng đá mang dáng vẻ phần đầu của mình.
Sau khi chắc chắn là đã hài lòng.
Trực tiếp bay người lên.
Mang tượng đá có dáng vẻ đầu của chính mình đặt ở bên trên bức tượng điêu khắc.
Từ đó.
Bức tượng điêu khắc lại có đầu.
Người đàn ông y phục trắng lấy ra một bầu rượu từ trong túi quần áo của mình.
Uống một ngụm.
Xoay người.
Hướng về phía con vượn to lớn đang khó khăn vác Thiên Môn ở bên kia, mang theo chút đắc ý mà nói:
- Ha... Đây mới là thần tiên đi.

Thật ra thì, gió ở địa ngục và gió ở dương gian, trên bản chất cũng không có gì khác nhau cả.
Không có gì hơn là sự thay đổi về cảnh vật dẫn tới cảm giác về gió khác nhau cho người ta, dẫn tới nhận thực bị ảnh hưởng và lật đổ.
Giống như là đứng ở Hồ Nhĩ Hải* thổi gió và đứng ở Sahara** thổi gió vậy.
(một cái hồ có hình dáng cái tai tọa lạc ở thành phố Đại Lý, khu tự trị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, TQ; *sa mạc lớn nhất thế giới)
Mà lúc này.
Ở nơi chí tôn nhất và cũng là nơi thần thánh nhất trong mấy ngàn năm qua ở địa ngục —— Thái Sơn.
Một vật to lớn với thể tích vô cùng khổng lồ, đang điên cuồng vung vãi máu tươi của mình.
Khiến cho gió ở trong khu vực này, tràn ngập mùi máu tanh khiến cho người ta hít thở không thông.
Ở dương gian đã từng có nhà thông thái, vì để đối phó với việc kiểm tra vấn đề bảo vệ môi trường ở bên trên, mà đã sơn màu xanh lá cây lên khắp các ngọn đồi trọc và cằn cỗi.
Mà lúc này.
Máu tươi của Đế Thính.
Giống như một bình màu nhuộm sắc đỏ vô cùng khổng lồ.
Đem trọn vẹn tòa Thái Sơn cùng với khu vực ở chung quanh đây, dùng màu đỏ nhuộm lấy toàn bộ nơi này.
Trên vách núi, trên dòng suối, trên cây cối.
Phảng phất như ở giữa thế giới mênh mông.
Dường như cũng chỉ còn lại một loại sắc đỏ này mà thôi.
Thiếu niên đang ngồi ở trên người Đế Thính, trên mặt cậu ta treo lên vẻ mặt lo lắng vô cùng thương tâm.
Ở trong lòng thì lại đang vô cùng kích động.
Rơi nữa đi.
Chảy nữa đi.
Gieo rắc nhiều hơn nữa đi.
Tung tóe nhanh hơn nữa đi.
Có máu tươi của Đế Thính.
Trang viên trong tương lai của cậu ta, đã định trước là sẽ trở thành mảnh đất màu mỡ nhất trong toàn bộ địa ngục rồi!
Trong đầu thiếu niên, phảng phất như loại cảm giác thỏa mãn tột độ khi bản thân trở thành ông chủ của nông trường số một trong địa ngục đã xuất hiện.
Trên cái thế giới này, đúng là có loại người như vậy, thứ bọn họ theo đuổi, đã rời xa nhịp điệu của đại chúng, chẳng qua là chỉ luôn cô độc cố chấp theo đuổi sự bình an trong nội tâm của bản thân mà thôi.
Về điểm này.
Thật ra thì thiếu niên rất giống với Bồ Tát.
Đại Trường Thu – kẻ miệng ngại nhưng cơ thể lại thành thực – đang xuất hiện ở vị trí chân núi, Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh gã, che dù thay cho gã ta.
Ở sau lưng hai người bọn họ.
Còn có bảy thường thị đứng cùng với nhau.
Bất luận là Thập Thường Thị lúc trước hay là Cửu Thường Thị của hiện tại, thứ thay đổi là con số, nhưng thứ không thay đổi là cái loại kiên trì người một nhà bất kể làm chuyện gì cũng đều phải nghiêm túc chỉnh tề này.
Vốn dĩ, Đại Trường Thu không dự định tranh đoạt vũng nước đục này.
Gã ta từng nhìn thấy Bồ Tát, kiểu người như vậy mà trong vòng một ngày sau khi bị người ta đánh ba quyền cuối cùng lại dùng loại tư thế như thế nào mà chịu nhục, thành thực mà nói, nếu chuyện này đặt ở trên người gã ta mà nói, căn bản là gã ta nhịn không được.
Coi như là nhịn, cũng là trong tình thế bắt buộc, dáng vẻ bị đánh nát răng cũng phải nuốt vào trong bụng, nhẫn nhục chịu đựng, mong đợi đến lúc trả thù và giết ngược lại.
Con người nha, lúc trước, là kẻ đi chân đất không sợ người mang giày, trên người xuất hiện một vết thương, phun ngụm nước miếng lên, nên xoa nắn thì xoa nắn, nên làm gì thì làm cái đó.
Nhưng theo địa vị và thực lực lên cao, những thứ trước đó vốn dĩ là chuyện không có ý nghĩa, thì lại không giải thích được mà đã bắt đầu trở nên càng ngày càng quan trọng, thậm chí còn quan trọng đến mức độ bất khả xâm phạm.
Cho nên, đây mới là điều mà trước đó Đại Trường Thu kính nể nhất, đồng thời cũng là điểm là gã ta sợ hãi nhất ở Bồ Tát.
Loại người như vậy, mang theo một loại chấp niệm cực kì sâu đậm, cũng không có bị cái mang tên sự ăn mòn của địa vị và quyền lực, cho nên, một khi loại người như vậy xảy ra vấn đề trên phương diện tinh thần, tẩu hỏa nhập ma gì đó, thì đó đúng là chuyện đáng sợ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận