Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 418: Tổ chuyên án do nhiều quỷ sai liên hợp!

- Lưu Hạo Nam không phải người địa phương Thông Thành, cậu ấy đến từ... ... ... ... ...
- ... ... ...
- ... ... ...
- ... Tôi luôn suy nghĩ, nếu như ngày đó tôi có thể dựa vào việc mời cậu ấy ăn khuya mạnh mẽ kéo cậu ấy ra ngoài, lên mạng chơi game, có lẽ cậu ấy sẽ không vì ở lại trong ký túc xá mà bị hung thủ sát hại.
Trong quán trà.
Chu Phong vừa nói vừa ngậm lấy nước mắt.
Xem ra quan hệ giữa anh ta và Lưu Hạo Nam quả thật không tệ, cũng thật sự thương tâm không ngớt vì Lưu Hạo Nam chết đi. Trước đây khi anh ta phát hiện một mình Châu Trạch tiến vào hiện trường vụ án, bắt Châu Trạch lại, cũng vì một loại khát vọng có thể báo thù giúp bạn tốt.
- Anh Từ, tôi đã nói xong, những thứ này có trợ giúp gì với việc phân tích vụ án và tìm ra hung thủ không?
Chu Phong tràn ngập mong đợi nhìn Châu Trạch.
Anh ta vừa nói ra tất cả chi tiết bản thân biết ra.
Anh ta biết mình và cao thủ dò xét vụ án chân chính có chênh lệch, hơn nữa nếu anh Từ trước mắt này có thể được lão đội trưởng cảnh sát hình sự Trương Yến Phong đã qua đời mời tới làm cố vấn của cục cảnh sát, nhất định anh là một cao thủ dò xét vụ án rất giỏi.
Châu Trạch uống một ngụm trà, nhìn nhìn trời chiều đã về chiều bên ngoài, nói lâu như vậy rồi à, đã gần tới tối rồi.
- Có tác dụng chứ, anh Từ?
Chu Phong tiếp tục hỏi.
- A... ...
Châu Trạch sửng sốt một chút, lúc này anh mới chú ý tới thanh niên trước mắt còn đang tràn ngập kỳ vọng mà nhìn mình.
- Trên cơ bản thì không có ích gì.
- ... ... - Chu Phong.
- Tốt rồi, trường học mấy người có giờ tự học buổi tối đúng không? Cậu tới lớp tự học buổi tối đi.
Châu Trạch đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Thành thật mà nói.
Chi tiết cuộc sống của một tên mập mạp đã chết thật không có lực hấp dẫn gì, nếu không phải vì Oanh Oanh không ở bên cạnh, khi nghe người thanh niên này tự thuật, rất có thể Châu Trạch thực sự ngủ mất.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch, ngồi chỗ này kiên trì nghe xong màn tự thuật của một thanh niên ngậm lấy nước mắt, đây đã có thể coi là sự bảo vệ lớn lao của mình dành cho thanh niên tổ quốc.
- Này... ...
Chu Phong không nghĩ tới mình nói gần hơn phân nửa buổi chiều, vậy mà chỉ nhận được đánh giá này?
- Ah, đúng rồi, cậu có mang tiền không, thanh toán luôn đi. - Châu Trạch hỏi.
- Ah, được, anh Từ.
Chu Phong có chút cô đơn, nhưng vẫn lấy túi tiền ra tới quầy lễ tân thanh toán, sau đó anh ta có chút thất hồn lạc phách mà rời khỏi quán trà.
Châu Trạch duỗi lưng, sau đó lại nặng nề lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của tiểu loli:
- Này, cô đang ở chỗ nào vậy?
- Tôi ở phòng đọc sách.
- Không đợi tôi, chỉ có một mình cô quay về?
- Anh cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi? Ai biết anh lại đi nơi nào lăn lộn chứ?
Châu Trạch đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại vào đúng lúc này, tấm chứng nhận quỷ sai trên người mình bỗng nhiên run rẩy lên. Anh lấy chứng nhận quỷ sai ra, nhìn lướt qua, phát hiện trên chứng nhận quỷ sai lóe ra ánh sáng màu xanh lam. Vừa mở nó ra, trên trang cuối cùng xuất hiện một tấm hình và một cái tên.
Trên tấm ảnh là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt thon gầy, hai mắt có chút trống rỗng vô thần.
Tên gọi: Cổ Hà.
Quan trọng nhất là tin tức về chức vị ở phần cuối cùng.
Thình lình ghi chú: Bộ đầu.
A.
Quỷ bộ đầu?
Này không phải đồng nghĩa với bản thân mình có thể trực tiếp thăng cấp sao?
- Anh có nhận được lời kêu gọi không? - Bên kia điện thoại, hiển nhiên tiểu loli cũng đang nhìn chứng nhận quỷ sai của chính cô ấy.
- Đây là cái quỷ gì?
Châu Trạch hỏi.
- Có bộ đầu đang phát ra triệu hoán, triệu hoán quỷ sai phụ cận đi hỗ trợ. Tôi cảm thấy rất có thể là vì ứng phó sự kiện lần này.
- Giống như lần trước các người đi Dung Thành sao?
- Không kém bao nhiêu đâu.
Loại triệu hoán này cùng loại với một nhánh Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã đến tụ tập.
Đương nhiên.
Chuyện này cũng phải xem nhân khí của vị bộ đầu này thế nào. Nếu anh ta là loại bộ đầu rất biết giải quyết, rất biết làm người, có thể người tới sẽ nhiều hơn một chút. Dù sao thật ra giữa quỷ sai cũng có "nhân tình".
Đương nhiên, nếu anh ta thuộc loại bộ đầu có năng lực thực lực khá mạnh mẽ, cho dù anh ta không biết làm người, nhưng vẫn có thể triệu hoán không ít quỷ sai qua đây.
Dù sao mọi người cũng hiểu, đi theo anh ta sẽ có thịt ăn.
Về phần loại quỷ bộ đầu ngu ngốc, có thể trừ thuộc hạ dòng chính của anh ta, cơ bản là không có người nào đi theo anh ta.
- Xem ra chuyện lần này không đơn giản đâu. - Tiểu loli ở đầu bên kia điện thoại nói.
- Chỉ cần một người đi là được rồi, đúng không? - Châu Trạch hỏi.
- Có đi hay không cũng chỉ là một ý mà thôi, một người đi đã coi như nể mặt anh ta rồi.
- Vậy cô đi đi, tôi muốn về nghỉ ngơi.
- Được rồi, chờ một chút nữa tôi sẽ ra ngoài. Mặt trái chứng nhận quỷ sai có hai điểm, một là điểm đỏ, một là điểm xanh, điểm màu xanh đại diện cho vị trí của chính chúng ta, điểm đỏ lại là vị trí của người triệu hồi, giống như rada, tìm qua là được rồi.
Châu Trạch nhìn thoáng qua chứng nhận quỷ sai của mình, có chút ngoài ý muốn nói: "Vì sao trên chứng nhận của tôi chỉ có một điểm màu xanh?
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi.
Tiểu loli ho khan hai tiếng.
Nói:
- Điều này có nghĩa, điểm màu xanh đã hoàn mỹ bao trùm điểm màu đỏ, nói cách khác, vị bộ đầu triệu hoán quỷ sai đang ở phụ cận, hơn nữa còn ở cùng một nơi với ông chủ.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ông chủ, nếu ông chủ đã tới rồi, vậy tôi sẽ không đi nữa, ha ha, tạm biệt.
Điện thoại cúp.
Cúp tới rất vui vẻ, rất dứt khoát, rất sợ Châu Trạch nói ra một chữ "không".
Thật ra, cũng không phải tiểu loli lười, trước đây cô ấy là người rất thích mưu cầu danh lợi, rất thích tham gia loại tụ hội kiểu này và cùng quỷ sai khác làm nhiệm vụ. Thường thường loại nhiệm vụ này rất có tính an toàn, hơn nữa tất cả mọi người đều được chia không ít tích điểm, so với việc ngồi ở nhà ngoan ngoãn chờ quỷ tới cửa đưa điểm, thật ra một chút thịt muỗi cũng có lời hơn.
Nhưng từ lần trước, sau đêm tới Dung Thành, tiểu loli tận mắt nhìn thấy một đám quỷ sai tự giết lẫn nhau trước mặt mình, hình ảnh nguyên một đám biến mất, trong lòng cô ấy thật ra đã có bóng ma đối với những buổi tụ họp như thế này.
Châu Trạch rất muốn tìm một lý do để không đi.
Bởi vì anh làm biếng.
Lười kết giao với quỷ sai phía ngoài.
Chẳng muốn đi quen biết cái gọi là bộ đầu.
Một người ở một chỗ lâu, từ khi làm ông chủ hiệu sách, làm Dạ Lang quốc vương của mình, hiển nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác bài xích đối với việc xã giao.
Nhưng anh thực sự không tìm được lý do gì.
Bộ đầu phát ra tín hiệu triệu hoán.
Đang ở ngay trong quán trà mà mình đang đứng.
Mẹ nó người ta đã ở khoảng cách gần như vậy, làm sao mình có thể không biết xấu hổ mà nói để mình trở về, phái tiểu loli tới thay?
Tay nắm lấy chứng nhận quỷ sai, Châu Trạch từ từ nhắm hai mắt, cảm ứng một chút.
Châu Trạch đi từng bước từng bước tới ghế lô bên kia.
Sau đó anh dừng bước trước cửa một ghế lô.
Đưa tay.
Trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong ghế lô.
Có hai nam một nữ đang ngồi.
Cái tên Cổ Hà là người đàn ông thon gầy mặc một chiếc áo khoác màu trắng ngồi trên ghế, từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Một nam một nữ bên cạnh anh ta, thoạt nhìn đều rất trẻ, một người mặc váy màu xanh nhạt, xem có vẻ giống như nữ sinh viên, đang ngồi ở chỗ kia lột quýt.
Một người khác đang ngồi dựa ở nơi đó chơi điện thoại di động, chơi tới vô cùng hăng say.
Khi Châu Trạch đi tới.
Một nam một nữ bên cạnh nhìn về phía Châu Trạch, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút.
Cổ Hà cũng mở mắt ra nhìn về phía Châu Trạch, ngay sau đó cười nói:
- Năng lực ẩn giấu hơi thở thật là tốt.
Đúng vậy.
Ngay từ đầu, một nam một nữ quỷ sai này không nhận ra Châu Trạch cũng là quỷ sai.
Bởi vì trong cơ thể Châu Trạch có chiếc bút đó, tuy rằng hiện tại tác dụng chủ yếu của chiếc bút đó là khóa chặt ý thức kia, nhưng cùng lúc nó cũng có tác dụng thu liễm hơi thở của Châu Trạch.
Chủ yếu nhất, thật ra vẫn là lần trước sau khi kiến thức thủ đoạn che giấu hơi thở của luật sư An, Châu Trạch đã kêu luật sư An làm cho mình một lá bài xì phé, phong bế hơi thở trên người bản thân mình không tiết ra ngoài.
Bởi vì.
Chuyện trước đây thật quá mất thể diện.
Người khác liếc mắt đã có thể nhìn thấu bản thân là quỷ hoặc quỷ sai.
Nhưng mình lại ăn cơm hoặc đi lướt qua quỷ, nhưng không thể nhìn ra rốt cuộc đối phương là người hay là quỷ.
Quỷ sai này.
Quá oan uổng.
Chí ít dựa theo tình huống hiện tại, hiệu quả không sai.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn lướt qua mặt ba người bên trong, tìm một vị trí trống ngay bên cạnh ngồi xuống.
Anh không tự giới thiệu gì, cũng không chào hỏi, cứ như vậy bắt chéo hai chân, ngồi.
Hai quỷ sai bên cạnh có chút tò mò mà đánh giá Châu Trạch.
Ngay cả Cổ Hà thân là bộ đầu cũng nhìn Châu Trạch nhiều vài lần, ho khan hai tiếng, mở miệng nói: - Giới thiệu một chút đi, tôi là Cổ Hà, bộ đầu đến từ Hàng Châu.
- Nguyệt Nha, quỷ sai Tô Châu.
- Lý Sâm, quỷ sai Vô Tích.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Ba người ở đây đều ngẩn ra.
Cậu gật đầu làm gì?
ĐM.
Rốt cuộc ai là cấp trên ai là cấp dưới?
Chúng tôi đều tự giới thiệu mình, còn anh?
Châu Trạch hậu tri hậu giác, lúc này mới lên tiếng nói: - Châu Trạch, quỷ sai Thông Thành.
Cổ Hà mỉm cười gật đầu, nói: - Còn có một vị, cũng gần đến rồi.
Vừa dứt lời.
Cửa ghế lô lần thứ hai bị đẩy ra.
Một người cao to đi tới, người cao to này cao chừng 1m9, mặc đồ bóng rổ, dưới chân mang giày bóng rổ, trong tay còn cầm một quả bóng rổ.
- Ah, nhiều người đến như vậy sao? Tôi tên Trịnh Cường, quỷ sai Hoài An.
- Xấp xỉ đủ rồi.
Cổ Hà đứng lên, ánh mắt đảo qua tại trên người bốn quỷ sai ở đây, trầm giọng nói:
- Nếu như còn có quỷ sai khác thu được triệu hoán nguyện ý tới nữa, lại nói sau. Hiện tại tôi muốn nói rõ một chút về nguyên nhân bản bộ đầu triệu hoán chư vị.
- Nghĩ đến, ngoài vị Châu quỷ sai Thông Thành ra, những người còn lại đều một đường truy tung con quỷ kia đến Thông Thành.
Lông mày Châu Trạch hơi nhếch lên.
Quả nhiên.
Quỷ sai Vô Tích, Tô Châu cộng thêm Hoài An, khẳng định đã đến Thông Thành từ trước, nếu không không thể nào vừa thấy Cổ Hà triệu hoán đã lập tức tới nơi này, cho dù bay cũng không thể bay nhanh như vậy.
- Con quỷ kia hơi vướng tay chân, bởi vì nó có thể thả ra và mở rộng dục niệm nào đó bên trong cơ thể, tham sân si hận các dục niệm này, đã lén lút chạy tới rất nhiều nơi.
- Lần này, nó xuất hiện ở Thông Thành, chúng ta tất phải chặn đứng nó, mà tích điểm nhận được sau khi bắt nó sẽ được phân phối theo sức lao động, trên chứng nhận quỷ sai âm ty sẽ tự ghi chép, chư vị không có ý kiến gì khác chứ?
Lén lút gây án.
Nhiều quỷ sai liên thủ tổ chức hành động.
Diễn xuất của âm ty quỷ sai thật giống với cảnh sát tốt ở dương gian.
- Vậy thật ra chỉ là một con quỷ sao? - Châu Trạch hỏi.
- Chí ít là một quỷ, cụ thể là quỷ gì còn phải đợi bắt được nó xong mới có thể xác định.
- Hiện tại đã xác định được vị trí cụ thể của nó chưa? Thanh niên tay cầm bóng rổ hỏi.
- Ừm, còn đang ở trong đại học Thông Thành, tối hôm qua tôi và Cổ Hà bộ đầu đã cài đặt kết giới ở hai cửa chính ba cửa hông của đại học Thông Thành, có thể xác định, vật kia còn trong trường học.
- Phong tỏa trong trường đại học?
Châu Trạch nhíu nhíu mày, đây không phải buộc vật kia tiếp tục tác loạn trong trường đại học sao?
- Ừm, chúng tôi đang chờ nó hạ thủ. Nếu không, căn bản là chúng tôi không cảm ứng được nó.
- Tốt rồi.
- Chư vị.
- Đêm nay chúng ta cùng nhau ẩn núp trong trường học, chờ anh ta xuống tay với con mồi tiếp theo lại ra tay bắt được anh ta.
Châu Trạch rất muốn hỏi lại một chút, phong tỏa một con quỷ liên tục gây ra án mạng trong trường học, có phải sẽ phải trả một cái giá quá lớn không?
Nhưng Nguyệt Nha bên người bỗng đưa tay chọc chọc cánh tay Châu Trạch.
Nhỏ giọng nhắc nhở:
- Có người nói đời trước Cổ Hà bộ đầu thi rớt kỳ thi đại học.
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận