Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 440: Chuyển biến kinh người!

Editor: Vô Tà
Trên ghế dài bên ngoài phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, Châu Trạch và luật sư An ngồi song song.
Bên ngoài cục cảnh sát rất náo nhiệt, nghe hỏi đám truyền thông đến đây như cá mập ngửi được mùi máu tươi, loạn thành một đoàn, chỉ có điều bọn họ đều bị cản lại.
Cục cảnh sát giải thích rằng vụ án còn đang trong quá trình điều tra, sau đó bọn họ còn nói sẽ mở họp báo với phóng viên công bố một số tình hình cụ thể và tỉ mỉ của vụ án. Đương nhiên, các phóng viên cũng không nhàn rỗi, lúc này bọn họ có thể viết bản thảo trước, tạm thời để đám công chúng ôn lại vụ án vứt xác phát sinh mười sáu năm trước ở Thông Thành.
Đương nhiên, một số phóng viên còn cùng nhau tham thảo xem tiếp theo nên đưa tin tức ra như thế nào để thu hút được sự quan tâm của cư dân mạng nhất.
Tỷ như:


Vì sao người già cô độc lại trở thành hung thủ giết người?



Con trai con gái và xã hội lạnh nhạt khiến người già biến thành ác ma?



Đào móc chân tướng người già biến thành sát nhân ma!



Muốn khóc, cứu lấy người già chúng tôi đi!

... ...
Ông lão muốn tự sát, nhưng Châu Trạch cứu ông ta, đương nhiên, nguyên nhân anh cứu ông ta không phải là vì muốn ông ta có thể sống sót, mà là vì anh cảm thấy cách thức tử vong dứt khoát như vậy thực sự quá lời cho ông ta rồi.
Vụ án này có thể nói là phá rất nhanh.
Đồng thời.
Cũng có thể nói là phá rất chậm.
Nữ cảnh sát hình sự cao gầy kia bưng hai ly cà phê đến, sau đó cô ấy ngồi xuống ghế đối diện Châu Trạch, bắt đầu gửi tin nhắn. Tuy rằng hung thủ đã bị bắt, nhưng vụ án này còn rất nhiều chi tiết cần phải xử lý.
- Thân phận của hai người chết trong phòng điều tra đến đâu rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Tạm thời còn chưa điều tra được, nhưng chắc là sẽ điều tra ra nhanh thôi. Bởi vì thời gian bọn họ chết hơi ngắn, cho nên hẳn đơn vị sử dụng hai công nhân này còn chưa biết tin bọn họ mất tích.
- Chỉ có điều căn cứ khẩu cung của mấy hộ gia đình khác trong căn hộ, hẳn đôi trai gái này là đôi vợ chồng trẻ tuổi hoặc tình lữ gì đấy, bởi vì hàng xóm thường xuyên thấy bọn họ mua đồ ăn nói cười trở về. Đoán chừng bọn họ đi làm thuê ở Thông Thành, thuê nhà Dương Khắc Vượng.
Dương Khắc Vượng chính là tên của ông lão này.
- Nhưng hẳn là sau khi Dương Khắc Vượng giết người đã xử lý rất tinh tế, chúng tôi lục soát khắp nơi nhưng không thể phát hiện bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận của người chết, tỷ như các loại đồ vật như di động hay chứng minh nhân dân, một thứ cũng không tìm được.
- Đã qua mười sáu năm, thi thể đang ở trước mắt, không ngờ muốn tìm ra thân phận người chết lại có thể khó khăn như vậy.
Châu Trạch hơi xúc động.
Dù sao.
Nơi này cũng không phải trong đường núi cây cối rậm rạp gì, tỷ như Tây Xuyên hay Tây Tạng, nói thật, cho dù chém chết người bên đó xong chỉ cần ném vào khe núi là được, đúng là nơi tuyệt hảo để hủy thi diệt tích.
Nhưng nơi này là Thông Thành, là một thành thị hiện đại hoá nhân khẩu dày đặc.
- Đợi qua thêm mười sáu năm nữa, đoán chừng nước ta sẽ có thể giải quyết vấn đề này, chờ sau khi thu thập thêm tin tức thân phận, tiến hành điều tra mở rộng, đạt tới trình độ bao trùm toàn dân, hẳn chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều.
- Chỉ có điều xin anh yên tâm, việc điều tra ra thân phận của hai người kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vừa dứt lời.
Điện thoại di động của nữ cảnh sát hình sự reo lên, cô ấy nhận điện thoại, sau đó nói với Châu Trạch:
- Đã điều tra được thân phận của người chết, hai bọn họ là cặp vợ chồng son từ tỉnh XX đến Thông Thành làm việc.
Châu Trạch gật đầu, nữ cảnh sát hình sự lập tức đứng dậy đi báo tin tức này.
Châu Trạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt sống mũi của mình.
- Người không trân quý như vậy đấy. - Luật sư An mở miệng nói: - Đừng nhìn cuộc sống của người hiện đại có vẻ như rất phong phú.
- Nhưng trên thực tế.
- Nếu không gọi đồ ăn ngoài cũng không đăng ký APP nói chuyện phiếm.
- Đặt di động ở đấy.
- Để xem rốt cuộc cả ngày có ai gọi cho anh dù chỉ là một cuộc điện thoại hay không?
- Trên thế giới này có minh tinh, có người nổi danh, có nhân vật lớn, nhưng thật ra phần lớn người đều chỉ là hạt bụi, như rau hẹ ven đường.
- Có tồn tại hay không, thực sự cũng không khác nhau nhiều.
- Phần lớn người, cả cuộc đời chỉ yên lặng đến rồi lại lặng yên đi.
- Rốt cục anh muốn nói điều gì? - Châu Trạch nhìn luật sư An hỏi.
- Tôi muốn hỏi, cơ bắp trên cánh tay anh không đau sao? - Nói xong, luật sư An nắm lấy cánh tay Châu Trạch, cuốn ống tay áo Châu Trạch lên: - Tuy rằng ông lão kia thấp bé.
- Nhưng một tay anh nắm lấy lão ta, kiểu gì cơ bắp cũng phải bị kéo thương mới đúng.
- Ừm.
- Tôi xoa xoa giúp anh.
Luật sư An bắt đầu xoa bóp cánh tay giúp Châu Trạch.
Đừng nói.
Đúng là có hiệu quả thật.
Cánh tay vốn chỉ cần nhúc nhích sẽ truyền tới cảm giác xé rách, nay cơn đau cũng từ từ được giảm đi.
- Anh rất hợp để mở tiệp mát xa xoa bóp đấy.
- Anh cũng thích hợp để mở công ty phá khóa.
Lúc này.
Lão Trương cầm một xấp đồ vật đi tới.
Nhìn thấy hai người đàn ông ngồi lôi lôi kéo kéo trên ghế dài trước mặt.
Đột nhiên trong lòng lão Trương cảm thấy có chút chán ngán. Anh ta ho khan một tiếng, tỏ vẻ bản thân mình có tồn tại.
Nhưng hai người kia vẫn làm theo ý mình như cũ.
- Lão ta nhận tội rồi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Đã khai báo tất cả, thái độ rất phối hợp, lão ta nói hy vọng duy nhất của lão ta là có thể sớm được nhà nước thưởng cho một viên đạn, cho nên thái độ nhận tội rất thành khẩn.
Nghe xong những lời này, đột nhiên Châu Trạch cảm thấy có chút đần độn vô vị.
Thậm chí ngay cả tâm tư muốn đích thân ra tay nghiêm phạt tên kia cũng biến mất.
Một người đã sớm không còn hy vọng, một lòng muốn chết, anh khó có thể tìm thấy được khoái cảm gì khi dằn vặt người ta.
- Chỉ có điều hiện tại có một việc khiến tôi rất đau đầu. - Lão Trương gãi gãi tóc của mình, có vẻ rất khó xử.
- Chuyện gì?
- Chính là người bị hại trong vụ án mười sáu năm trước kia.
- Thế nào? Còn chưa xác nhận được thân phận của cô ấy sao?
- Không.
- Ông lão không khai báo?
- Lão ta đã khai báo, lão ta nói lão ta đã quên mất, chỉ nhớ bản thân mình nhìn thấy cô gái kia trên đường, sau khi bám theo một đoạn đã ra tay sát hại người ta. Người bị hại kia có thân phận gì, lão ta cũng không rõ ràng lắm.
- Lão ta chỉ nhớ rõ hình như đó là một cô gái tóc ngắn, đại khái hơn hai mươi tuổi.
Khi Lão Trương nói những lời này, khuôn mặt anh ta có chút trầm trọng. Sở dĩ mấy năm nay anh ta vẫn kiên trì điều tra vụ án này, không tiếc mời ông chủ nhà mình ra giúp đỡ, cũng vì anh ta muốn đòi lại công đạo cho nạn nhân nữ không biết thân phận kia.
Nhưng hiện tại bọn họ đã bắt được hung thủ.
Nhưng thân phận của cô gái kia vẫn chưa được xác định.
Vẫn không rõ ràng như trước.
Có đôi khi suy nghĩ của lão Trương rất cứng ngắc, rất bướng bỉnh.
Mà tính cách này của lão Trương khiến người ta cảm thấy khó có thể ở chung với anh ta được.
Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, loại phẩm chất này của anh ta cũng là khiếm khuyết của xã hội hiện tại.
Nếu anh ta là một cảnh sát bình thường, phỏng chừng ông chủ Châu sẽ không hao phí tâm tư giúp anh ta trọng sinh.
- Thế nhưng lão ta đã khai ra nơi mai táng thi cốt nữ nạn nhân mười sáu năm trước. - Lão Trương nói: - Hơn nữa chôn cùng cô ấy còn có một số vật phẩm tùy thân của cô ấy.
- Thi cốt?
- Đúng, thi cốt, lão ta đã khai rằng ban đầu mình chỉ cắt bỏ thịt trên người cô gái ấy, cố ý giữ lại kết cấu hoàn chỉnh của xương cốt.
- Mười sáu năm trôi qua, đoán chừng nơi chôn cất không được xử lý bảo vệ tốt. - Châu Trạch thở dài: - Đi xem một chút đi.
- Còn đi nữa sao? - Luật sư An hơi mệt mỏi, anh ta không có hứng thú gì với trò chơi điều tra vụ án này, nhưng anh ta không thể kìm nén sự hăng hái đang dâng cao của ông chủ.
- Đến nơi đến chốn. - Châu Trạch nói.
- Đi, đi.
Đúng là thỉnh thoảng cá muối phải xoay người.
Như vậy mới có thể khiến mặt trời phơi mình thật đều.
... ... ...
Theo lời khai của Dương Khắc Vượng, lão ta chôn thi thể nơi phía sau một xưởng lò ở Quan Âm sơn trấn.
Trong mười sáu năm này, lão ta chưa từng tới nhìn xem. Lão ta nói, thật ra người phụ nữ bị lão ta giết hại vẫn luôn ở bên cạnh lão ta mười sáu năm nay.
Lão ta đã quen việc cô ấy luôn ở bên cạnh mình.
Đương nhiên, lời này sẽ không được ghi lại trong biên bản, để tránh thằng này dựa vào mánh lới bệnh thần kinh để giở trò bịp bợm.
Chỉ có điều Châu Trạch rõ ràng, thằng này không phải cố ý làm ra vẻ.
Cảnh sát dẫn theo Dương Khắc Vượng cùng đi.
Để kẻ hiềm nghi phạm tội tới hiện trường chỉ ra chỗ sai trần thuật vụ án, vốn là một khâu không thể thiếu trong trình tự điều tra tư pháp.
Còn nữa.
Cảnh sát còn lần bản thân Dương Khắc Vượng tới hiện trường cung cấp vị trí chính xác.
Xưởng lò đã sớm đóng cửa, nhưng vẫn được giữ lại, mấy năm trước nghe nói nơi đây sẽ được khai phá xây khu thương mại, nhưng vì thương nhân khai phá muốn chơi trò trộn lẫn cả vùng đất kinh doanh và đất thổ cư, nên mới luôn bị từ chối cấp phép. Dần dà, vùng đất này tạm thời bị bỏ hoang như vậy.
Đối diện xưởng lò là một dòng sông nhỏ, Dương Khắc Vượng chỉ chỉ mặt sông trước mắt, nói:
- Có lẽ là nơi này. Ngày trước tôi đã chôn cô gái ấy bên bờ sông. Yên tâm, hẳn là có thể đào lên, trước đây khi chôn cô gái ấy tôi còn bọc xác cô ấy trong túi nhựa.
Thần thái Dương Khắc Vượng vẫn bình tĩnh.
Bình tĩnh như chuyện này vốn không có quan hệ gì với lão ta vậy.
Loại thái độ này của lão ta khiến người khác rất muốn đi lên tẫn lão ta một trận, nhưng phỏng chừng lão ta đang trông ngóng bản thân có thể sớm ngày được chết, anh có đánh lão ta hay không căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới lão ta, thậm chí lão ta còn có thể cầu anh:
- Đánh mạnh tay hơn đi, đánh mạnh tay hơn đi!
Công cụ đã sớm chuẩn bị xong, đám cảnh sát ở đây ngoài những người chịu trách nhiệm duy trì trật tự chung quanh phòng ngừa quần chúng ăn dưa đến gần, những cảnh sát còn lại đều cầm xẻng sắt ra bắt đầu đào đất!
Phạm vi Dương Khắc Vượng khai báo nói lớn thật không lớn, nhưng nếu nói nhỏ, chỉ dựa vào xẻng đào, thật sự không thể nói là nhỏ được.
Lúc đầu Trương Yến Phong cầm hai chiếc xẻng chuẩn bị đến tìm Châu Trạch.
Chỉ có điều.
Khi anh ta đến gần Châu Trạch đang ngồi dưới tàn cây hóng mát.
Anh ta phát hiện ánh mắt Châu Trạch mang theo ý cảnh cáo nhìn anh ta cùng với chiếc xẻng trong tay anh ta.
Anh ta do dự một lát.
Cuối cùng anh ta cũng quyết định không tiếp tục đưa qua.
Luật sư An vừa uống nước vừa quạt gió cho mình: - Ông chủ, bỗng nhiên tôi nghĩ tới một việc.
- Chuyện gì?
- Đó chính là nếu như mình đưa điện thoại đi động của mình cho người khác dùng, phải chăng điều đó cũng đồng nghĩa với cho dù phần lớn người có trực tiếp chết đi, cũng rất khó bị phát hiện?
- Tìm được rồi! - Có cảnh sát hô lên.
Rất nhanh.
Châu Trạch đứng dậy đi tới, nhìn thấy một túi nhựa màu trắng bọc lấy đồ vật thật dài.
Pháp y đi lên dùng đao nhỏ cắt túi nhựa ra, để lộ thi cốt bên trong.
Lúc này.
Mùi tanh tưởi xông vào mũi.
Người chung quanh lập tức bịt mũi mình lại.
Châu Trạch và pháp y lại nhìn về phía thi cốt.
Mạnh.
Châu Trạch và vị nữ pháp y này trăm miệng một lời nói:
- Đây là thi thể đàn ông!
Tuy nói da thịt thi cốt đã mất đi, nhưng nhân sĩ chuyên nghiệp vẫn có thể liếc mắt đã phân biệt được rốt cuộc thi thể là nam hay là nữ.
Lão Trương sửng sốt: - Nam?
- Báo cáo đội trưởng, chỗ tôi cũng đào được.
- Báo cáo, chỗ tôi cũng có!
- Báo cáo, chỗ tôi cũng có.
- Ở chỗ tôi cũng có!
- Đội trưởng, ở chỗ tôi cũng đào được!
- Báo cáo... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận