Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1109: Hào trư* (1)

(Hào trư hay hào trư
豪彘

: 1 con vật trong truyền thuyết cổ đại TQ, có hình dáng như con nhím, trong sử kí viết rằng, đây là một con thú có hình dạng như heo và có bộ lông màu trắng, lông của nó lớn như cây trầm cài đầu với phần đầu màu đen, được gọi là hào trư. Chữ “trệ” ở đây chỉ heo nái, cũng nghĩa và phát âm giống chữ “trư”)
- Nữ sĩ, mời xuống xe.
Lão Trương nghiêm trang nói.
- Ọe!
Mà lúc này.
Cô gái bỗng nhiên nghiêng đầu.
Thò đầu ra ngoài cửa xe bắt đầu ói như điên.
Thứ mà cô ta nôn ra không phải là thứ dơ bẩn gì đó.
Mà là một đống thịt, dường như muốn nôn hết những khí quan trong cơ thể mình ra ngoài luôn vậy.
Lão Trương nắm tay nắm chặt.
Vốn định một quyền đập xuống.
Nhưng nhìn thấy cô ta nôn đến khó chịu như vậy.
Nắm đấm từ từ thả lỏng.
Biến thành nhẹ nhàng vỗ mấy cái ở trên lưng cô gái.
Trợ giúp cô ta nôn thoải mái hơn được một chút.
Cô gái nôn rất lâu.
Nốn đến mức ở sau xe chỉ toàn là vết máu, mới tạm dừng lại.
- Hô...
Cô gái tựa vào trên cửa xe.
Trong ánh mắt, dường như có được một chút tinh thần hơn so với trước đó, cô ta nhìn lão Trương, cười một tiếng.
Lão Trương cũng cười cười, sau đó lần nữa siết chặt nắm đấm.
Cô gái tiếp tục tại cười, nụ cười từ từ mở rộng, miệng đã toét ra thành một độ cong kinh khủng mà người bình thường căn bản là không thể nào làm được.
Ngay sau đó.
Một cái đầu đầy lông nhung nhô ra một đoạn từ trong miệng cô gái.
Tiếng cười đầy kinh hỉ truyền ra từ trong miệng cô gái:
- Ha ha ha ha, rốt cuộc cũng ra ngoài rồi!
Nắm đấm của lão Trương trực tiếp đập xuống,
- Ầm!
Giống như tiếng cây búa lớn đập vào trên tấm thép của mấy sư phụ rèn vậy.
Cái đầu vừa mới nhô ra được một chút lại trực tiếp bị đập trở về.
Miệng của cô gái lại lần nữa khép lại.
Giống như là rương hành lý bị kéo dây khóa kéo vậy, kín kẽ.
Sau đó.
Ánh mắt của cô gái lại lần nữa biến thành trống rỗng.
Cô ta tiếp tục ngồi dựa vào cửa xe.
Ánh mắt đờ đẫn…
Cũng đang đờ đẫn.
Còn có đám người tiệm sách đã chuẩn bị sẵn sàng ở bên cạnh.
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn lão Trương.
Anh làm gì vậy chứ!
Thật sự là Châu Trạch đã bị hành động của lão Trương làm cho kinh hãi.
Bản thân anh ở bên này đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng.
Vẫn luôn trông mong ngóng chờ đồ ăn đặt bên ngoài giao đến.
Kết quả nhân viên giao đồ ăn bên ngoài thật vất vả mới tìm được tiểu khu, đã gõ cửa rồi, lúc gõ cửa, lão Trương đi mở cửa, trực tiếp nói với người ta là boom hàng!
Rốt cuộc sao lại làm như vậy chứ!
Lão Trương gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng, anh ấy cũng không biết tại sao mới vừa rồi chính mình lại làm như vậy nữa, chỉ có thể nói, đây là một loại bản năng đi.
Cái loại răn dạy tiếp cận rồi đánh sẽ tiết kiệm đạn như thế này, đối với tân binh mà nói, không tồn tại.
Lúc lão Trương vừa nhìn thấy cái thứ kia muốn chui ra ngoài, lão Trương lập tức hành động theo bản năng đập một đấm tới, căn bản là không nghĩ tới những chuyện khác, hơn nữa, anh ấy cũng không ngờ tới, sau khi thứ kia chịu một đấm của anh ấy, lại thực sự không ra ngoài nữa!
Luật sư An thở dài, chủ động đi tới bên cạnh lão Trương, tỏ ý lão Trương lùi ra một chút, anh ta chuẩn bị tự mình làm, chăng qua là vẫn là cố ý quay đầu liếc mắt nhìn lão Trương một chút, dặn dò:
- Chú ý bảo vệ tôi đấy.
- Ừ!
Lão Trương dùng sức gật đầu.
Luật sư An liếm môi một cái.
Bạch cốt thủ biến ảo ra.
Chẳng qua là.
Anh ta còn chưa từng dùng bạch cốt thủ đi giải phẫu gì đó.
Cái thứ đầy lông nhung vừa mới nhìn thấy kia, nhìn như là từ trong cơ thể cô gái này chui ra ngoài, nhưng cái thứ kia, thật ra thì cũng không thật sự tồn tại trong cơ thể cô gái đó.
Nói chính xác.
Giống như đứa trẻ sơ sinh đang ở trên lưng anh ta đây, linh hồn của bọn họ, biến đổi thành một thứ tương đương với vật môi giới giữa địa ngục và dương gian, trở thành một trạm trung chuyển.
Mà nếu chỉ đơn giản là giải phẫu mở cơ thể cô gái kia ra, lại vô dụng, lỡ như lại vì vậy mà ảnh hưởng đến linh hồn của cô gái này, khiến cho chúng tan vỡ hoặc xảy ra vấn đề khác nghiêm trọng hơn, chẳng khác nào là đã lấp kín cánh cửa đi ra ngoài của vị kia.
Nếu như là giống kiểu “thay trời hành đạo” hoặc là “bảo hộ chúng sinh” gì đó, có lấp kín thì cũng lấp kín thôi, cũng là cả nhà cùng vui, nhưng vấn đề là bây giờ hình như ông chủ đang muốn ăn ốc sên, bạn phải dùng tăm xỉa răng lôi thịt ốc sên ở bên trong lớp vỏ ra, chứ không phải là dùng chiếc đũa dùng sức đâm đâm vào bên trong!
Luật sư An hai tay khoanh.
Từng làn khói mù mà bắt đầu ngưng tụ ở trong lòng bàn tay.
Canh Thần – người đang được luật sư An cột ở sau lưng – cười nói:
- Chỉ còn lại chút bản lãnh này thôi sao?
Quan hệ của hai người, thực sự rất kém, cho dù đã là tạm thời gác mâu thuẫn qua, bởi vì chung mục tiêu đồng lòng đối phó với bên ngoài, cũng không tránh được loại lời thoại châm chọc này.
- Anh cũng đừng có cười, đoán chừng phía bên âm ti bên kia cũng đã tước đoạt văn tự xuất thân của anh rồi, đợi đến lúc, anh lập tức có thể cảm giác được sự đau khổ khi lực lượng bên trong cơ thể mình từ từ bị rút đi, đến lúc đó, tôi đây chó cũng không chê mèo lắm lông, nói không chừng, còn không bằng tôi đấy.
Làn khói mù màu hồng bắt đầu thấm trong khoang mũi của cô gái.
Luật sư An nhắm hai mắt.
Hai người.
Vào lúc này, đã đạt được một loại liên hệ rất quỷ dị, không phải là khống chế tinh thần, cũng không phải là xâm nhập vào ý thức.
Hiện tại, ý thức của cô gái gần như đã thành một mảng đầm lầy, luật sư An cũng không muốn để bản thân rơi vào trong đó.
Chuyện anh phải làm, thế nhưng thật ra là ở nơi đó nhảy một điệu, trò chuyện khiêu gợi một chút, nhân tiện ngoắc ngoắc ngón tay, phô bày đùi của mình ra, co chân lên một chút.
Kêu một tiếng:
- Quan nhân tôi muốn.
Mục đích là gì, không phải là để cua lại cái vị kia lần nữa sao, cái vị vừa mới bị lão Trương một đấm đập ngược trở vào kia ấy.
Hiệu quả còn rất rõ ràng.
Rất nhanh.
Cơ thể của cô gái lại bắt đầu run rẩy lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận