Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 476: Không được phép kêu chị là dì!

Sau khi đưa thuốc cho khách, khách trả tiền lập tức rời đi.
Phương Phương có chút khó chịu, cô bé đề cử cho khách một loại thuốc mới, thuốc được đóng gói theo kiểu khác, kết quả khách chỉ nhận đúng phương thức đóng gói cũ, chết sống cũng phải có loại thuốc kia, mặc cho Phương Phương tốn bao nhiêu miệng lưỡi thậm chí không tiếc bán rẻ một chút xíu nhan sắc.
Đối phương vẫn gian ngoan bất linh.
Thậm chí càng thêm kiên định với thái độ ban đầu!
Không có biện pháp, Phương Phương chỉ có thể đưa loại thuốc cũ kỹ kia cho đối phương.
Thật ra về hiệu quả, hai loại thuốc này không khác gì nhau, nhưng giá cả của loại thuốc có bao bì mới kia càng đắt hơn một chút, tiệm thuốc cũng có thể trích được càng nhiều phần trăm hơn.
Cho nên khi gặp phải một số bệnh cũ tới tiệm mua thuốc, nếu như nhân viên tiệm thuốc nhiệt tình đề cử gì mà thuốc mới, đóng gói mới hiệu quả trị liệu cao, bạn phải chú ý cẩn thận một chút.
Phương Phương có chút nhàm chán nhìn nhìn bên ngoài, thành thật mà nói, thật ra tiền lương của cô ấy được bệnh viện của viện trưởng Lâm trả, vốn không có quan hệ gì lớn tới tiệm thuốc này, cho dù tiệm thuốc này lỗ hay không, lợi nhuận có cao hay không cũng không liên quan gì tới cô ấy.
Nhưng Phương Phương luôn cảm thấy, nếu tiệm thuốc này không kiếm được tiền, thực sự là quá xa xỉ và lãng phí.
Xa xỉ.
Cũng giống như phòng đọc sách càng thêm không kiếm được tiền bên kia.
Kể ra viện trưởng cũng thật cam lòng.
Ngài dùng tiền cho chồng của mình như vậy.
Lẽ nào.
Đây là chân ái?
Nhưng nghĩ lại, Phương Phương cảm thấy trình độ lúc ông chủ làm giải phẫu, rõ ràng cao rất nhiều so với những bác sĩ khác.
Bác sĩ giải phẫu có trình độ thế nào, thật ra hộ sĩ là người có quyền lên tiếng nhất.
Nghiêng đầu qua.
Phương Phương nhìn thấy hai cô bé kia còn đang nói chuyện với nhau.
Nở nụ cười.
Vẫn là cùng tuổi dễ có tiếng nói chung.
Mình cũng có chút hoài niệm năm tháng không buồn không lo khi còn bé.
... ...
- Em gọi chị là gì?
- Dì.
- Không cho phép em gọi chị là dì.
- Vâng, dì.
Tiểu loli nổi giận, trừng mắt nhìn bé gái: - Nếu em còn kêu chị là dì, chị sẽ đánh em!
Hiện tại rõ ràng người ta còn rất nhỏ đây này!
Mỗi lúc trời tối người ta soi gương đều rất vui vẻ đây!
- Ah.
Chu Thắng Nam không nói gì nữa, nhưng vẫn nghiêng đầu, cô bé không muốn nhìn thẳng vào tiểu loli, bởi vì trong mắt của cô bé, dáng dấp chân chính của tiểu loli đúng là rất đáng sợ.
Phảng phất như kẻ tù tội vừa tiếp bị ngược đãi đi ra.
Những vết thương trên người đó.
Khiến Chu Thắng Nam có chút run như cầy sấy.
Sự thực cũng đúng là như thế, cũng giống với quỷ sai và những người nhập cư trái phép kia, hình tượng bản thể linh hồn của bọn họ thường rất thê thảm, trong địa ngục bọn họ từng chịu rất nhiều dằn vặt không thuộc về mình.
Nếu chỉ là lăn qua lăn lại thân thể, rất dễ không cẩn thận chơi chết người.
Nhưng nếu chỉ lăn qua lăn lại linh hồn, ở địa ngục kia, bạn muốn hồn phi phách tán cũng khó, cũng bởi vậy, người ở địa ngục phát minh ra rất nhiều thủ đoạn dằn vặt người ghê rợn.
Thật đúng là kết tinh của nhân dân lao động.
Sau khi chịu đựng được mà không tan vỡ, linh hồn cũng như vừa được rèn giũa một lần nữa.
Ông chủ Châu là trường hợp đặc biệt, anh chỉ mới cọ xát ở vùng bên ngoài địa ngục, còn chưa thực sự tiến vào đã trực tiếp rời khỏi.
Mà Trương Yến Phong lại không phải loại vào địa ngục sau đó mới trở thành quỷ sai, cho nên hiện tại anh ta không có chút năng lực đặc thù nào, cũng bởi vậy, anh ta mới bị luật sư An xếp vào hạng mục đầu tư thất bại của ông chủ nhà mình.
Chờ chút.
- Em có thể nhìn thấy chị?
Sau khi vượt qua kích thích với xưng hô "dì" này.
Rốt cục tiểu loli cũng thanh tỉnh lại.
Rốt cuộc cô ấy cũng tìm được trọng điểm ở nơi nào.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chẳng ai hoàn mỹ cả, phần lớn người đều cảm thấy tư duy hỗn loạn khi có người động tới nghịch lân của mình.
Đối với tiểu loli, số tuổi thật sự là nghịch lân lớn nhất của cô ấy!
Bé gái gật đầu.
Tiểu loli cẩn thận nhìn chằm chằm bé gái hết lần này tới lần khác, không phát hiện ra cô bé có điểm nào đặc thù, sau đó, tiểu loli lại đưa tay nhéo nhéo trên mặt bé gái.
Là người.
Không phải những vật khác.
Dưới con mắt người ngoài.
Tràng cảnh này giống hệt như chị gái đang véo véo gương mặt em gái.
Hai cô bé đáng yêu đứng chung một chỗ, càng thêm ngây thơ thú vị.
- Rốt cuộc ông chủ lại nhặt về cái quái gì.
Tiểu loli cau mày.
- Em có biết mình có thể nhìn thấy quỷ không?
Bé gái gật đầu.
- Trời sinh?
Bé gái lắc đầu.
- Thần kỳ như vậy sao? - Tiểu loli chu mỏ một cái: - Vậy em thấy chị mà không sợ sao?
Chỉ nghiêng đầu.
Không muốn nhìn thẳng bản thể của mình.
Không hơn?
Bé gái lắc đầu, biểu thị bản thân mình không sợ.
Một cô bé sớm đã bị cuộc sống và gia đình dằn vặt đến tinh thần chết lặng, muốn cô bé thực sự sợ thứ gì đó, thực sự rất khó.
Chính như Châu Trạch giúp cô bé rút ra tám cái châm trên người.
Cô bé vẫn mang dáng dấp mặt không thay đổi như trước.
- Người kia có biết không? - Tiểu loli dừng một chút, tiếp tục nói: - Chính là người làm giải phẫu cho em, có biết không?
Bé gái lắc đầu.
- Vậy em có biết anh ấy cũng giống chị không?
Bé gái gật đầu.
- Dáng vẻ bên trong và bộ dạng bên ngoài của bác sĩ không giống nhau.
- Trên người anh ấy không có vết thương đáng sợ như của dì.
- Dì cái em gái mày! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Hai tay tiểu loli dùng sức xoa mặt của bé gái.
Xoa tới mặt bé gái biến thành quả táo đỏ hồng.
- Lại gọi một tiếng dì nữa, có tin bày đây dùng đầu lưỡi quất em không!
Người ta là cô gái nhỏ.
Người ta còn trẻ!
Bé gái có chút không biết làm sao.
Tiểu loli lười tiếp tục chọc ghẹo cô bé, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Châu Trạch.
- Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau... ...
Để điện thoại xuống.
Tiểu loli có chút chán ngán mà nhìn bé gái.
- Đúng là ông chủ nhà chị có sở thích sưu tầm thật, thích có thứ gì cũng giấu trong nhà mình, đoán chừng đây là vì trước đó ông chủ sợ nghèo.
- Nhưng chị nói cho em biết, hiện tại phòng đọc sách của bọn chị đã có rất nhiều người rồi, em đừng muốn vào thêm nữa.
- Còn có, chị nói cho em biết, trong tiệm sách có một đầu cương thi rất biết ghen, cẩn thận sau khi em vào đầu cương thi kia sẽ thừa dịp lúc em ngủ, trực tiếp ăn em!
- Cương thi ấy ghét nhất là có sinh vật không phải nam tiếp cận ông chủ...
Nói xong, tiểu loli lại nghĩ tới Hứa Thanh Lãng, lập tức nói bổ sung:
- Cho dù là đàn ông đẹp mắt cũng không được.
Bé gái lắc đầu: - Em không muốn vào đến đó.
- Mẹ em đâu?
- Đã chết.
- Cha em đâu?
- Cũng chết rồi.
- Cả nhà trừ em ra đều đã chết hết?
- Đúng.
- Ah. - Tiểu loli nghiêng đầu qua, nhìn về phía Phương Phương, muốn hỏi Phương Phương xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô bé này, kết quả cô ấy phát hiện Phương Phương đã rời khỏi tiệm thuốc, hình như đi lấy chuyển phát nhanh.
- Một mình em sống trên đời tới tận bây giờ?
Bé gái lắc đầu.
- Vậy trước kia em sống chung với ai?
- Cha, mẹ, bà nội.
- Không phải em nói bọn họ đều đã chết hết rồi sao?
- Đúng là chết rồi.
- Chết lúc nào?
- Đêm qua.
- Chết như thế nào?
- Bị giết.
- Em trốn ra được?
Bé gái lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cháu kêu hai chú đi ra từ bức tranh.
- Giết.
- Cháu nói cho bà nội, hai chú trong bức tranh nhúc nhích, bà nội còn không tin, còn mắng cháu đánh cháu.
- Vì để bà nội tin tưởng.
- Cháu liền gọi chú trong bức họa mau ra đây.
- Sau đó bọn họ xuất hiện.
- Sau đó bà nội bị bọn họ vặn gãy đầu, còn bỏ vào trong bồn cầu, ha ha.
- Mẹ cũng không tin.
- Cũng bị vặn gãy đầu.
- Đúng rồi.
- Con mẹ nó đầu mẹ bị đặt ở đâu nhỉ?
- Hai chú kia còn hỏi cháu để đầu ở đâu thì tốt, cháu cũng quên mất.
- Sau đó cha trở lại, cháu đi nói cho cha chú bên trong bức họa kia xuất hiện, cha có thể có con trai rồi.
- Cha cũng không tin, còn dùng tàn thuốc khiến cháu phỏng, nói cháu nói bậy.
- Cháu lại gọi hai chú kia ra.
- Sau đó.
- Cha cũng chết.
- Hiện tại.
- Hẳn là bọn họ đều tin rồi nhỉ?
- Thật ra.
- Cháu vẫn cho rằng bọn họ đều tin tưởng, nếu không vì sao bọn họ lại muốn đánh cháu trong căn phòng kia?
- Còn đâm châm vào cánh tay cháu.
- Người lớn thật sự quá kỳ quái.
- ... ... ... - Tiểu loli.
Ngơ ngác thật lâu.
Tiểu loli đưa thay sờ sờ mặt mình.
- Dì, dì làm sao vậy?
- Không sao, đầu dì hơi choáng váng.
... ... ...
- Này, ông chủ, có chuyện gì vậy?
An Bất Khởi vừa khuấy đường trong ly cà phê vừa nói.
Trong điện thoại, giọng nói của Châu Trạch có chút nghiêm túc, trực tiếp ra lệnh:
- An Bất Khởi, bây giờ anh lập tức đi tới hiệu thuốc sát vách, nhìn xem bé gái tôi đã làm giải phẫu buổi chiều còn ở đó hay không? Nếu vẫn còn, anh phải khống chế cô bé ấy trước, đợi lát nữa nếu cảnh sát có tới, anh phải kéo dài thời gian, không để cảnh sát đưa cô bé đi.
- Mặt khác.
- Anh xác nhận một chút.
- Rốt cuộc cô bé kia có phải người hay không.
- Tôi nói này ông chủ, hiện tại ngay cả người hay quỷ anh cũng không phân biệt được sao? Tại sao lại có ông chủ như vậy?
- Tôi đã xem rồi, không giống quỷ.
- Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ xác nhận giúp anh.
Cúp điện thoại.
Luật sư An có chút ghét bỏ mà liếc nhìn ly cà phê trước mặt.
Đây là ban nãy Oanh Oanh vừa băn khoăn vừa lấy cà phê mèo của ông chủ pha một ly cà phê cho An Bất Khởi.
Lấy nhiều tiền của người ta như vậy.
Lại cứ để người ta uống cà phê quá thời hạn.
Trong lòng Oanh Oanh cũng hơi ngượng ngùng.
Hơn nữa luật sư An uống cà phê như uống nước.
Mỗi ngày uống nhiều cà phê quá thời hạn như vậy, ngộ nhỡ thật sự uống tới mức thân thể có vấn đề thì phải làm sao bây giờ?
Thỉnh thoảng.
Uống chút cà phê không quá thời hạn để điều tiết?
- Tôi nói này Oanh Oanh.
An Bất Khởi bưng ly cà phê lên.
- Ừm? - Oanh Oanh ngồi sau quầy bar ngẩng đầu.
- Đây là cà phê cho người uống sao? - An Bất Khởi bất mãn nói.
- Ừm?
Đây không phải cà phê phân mèo của ông chủ sao?
- Tôi nói này, cô đừng nhỏ mọn như vậy chứ? Cũng không phải tôi không đưa tiền, đúng không? Không phải cô lấy cà phê quá thời hạn của ông chủ mang ra lừa bịp tôi đấy chứ?
- A...
- Lần sau đừng lừa bịp tôi, đây không phải cà phê có vị tôi thích, chỉ cần nếm qua đã biết rồi.
Oanh Oanh gật đầu, rất nghiêm túc nói: - Xin lỗi, tôi sai rồi.
- Ừm, ngoan, lần sau đừng hẹp hòi.
- Ừ.
Luật sư An đứng dậy, rời khỏi phòng đọc sách tới hiệu thuốc sát vách.
Oanh Oanh lại lấy di động ra, bấm số điện thoại của người bán cà phê bản xứ, điện thoại mới vừa kết nối, Oanh Oanh liền táo bạo nói:
- Này, sao cà phê quá thời hạn bà đây muốn còn chưa tớiiiiii!
- Nhanh chóng đưa tới cho bà đây đi!
- Trong thành phố thiếu, ông phải liên hệ với thương nhân của các thành phố khác chứ!
- Bà đây có bao nhiêu thu bấy nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận