Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1205: Nhân viện mạnh nhất của tiệm sách! (2)

Chuyện này cũng bình thường, nếu như con người và con kiến đổi kích thước với nhau, bạn cũng rất khó có thể tưởng tượng được khi đứng ở vị trí của một con kiến thì tình cảnh thực tế sẽ như thế nào.
Trước mặt.
Xuất hiện một ngọn núi.
Ngọn núi rất cao.
Lớn giống như con khỉ này vậy.
Vốn dĩ lão đạo còn cho là con quái vật to lớn này sắp mang theo ông ta đụng vào trên ngọn núi rồi.
Bàn tay theo bản năng nắm lấy phần lông ở dưới chân mình.
Nhưng mà.
Cái thứ to lớn này lại ngừng lại ở ngay trước mặt ngọn núi lớn này.
Xoay người.
Khom lưng.
Cong đầu gối.
Đưa tay.
- Ầm! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng nổ kịch liệt truyền tới.
Lão đạo trơ mắt nhìn cái con quái vật mặt lông miệng Lôi Côn này trực tiếp bắt đầu dời ngọn núi này đi.
Sau đó.
Cái thứ to lớn này tiện tay hất một cái.
- Ầm! ! ! ! ! ! !
Ngọn núi này.
Bị ném về sang một phía khác.
Lúc này.
Hình như có chút không ổn nếu ông ta lại đi nhắc nhở đối phương không được vứt rác lung tung.
Nhưng loại tư thế bá đạo và kinh khủng như thế này.
Thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
Vượn Bàn Sơn bắt đầu chạy.
Nó rất vui vẻ.
Nó rất tùy ý.
Gió càng lúc càng lớn.
Lão đạo cố gắng nắm lông khỉ không để cho bản thân không bị quăng xuống.
Nhưng dần dần.
Lão đạo phát hiện lực cản của gió biến mất.
Dưới chân của mình cũng đã tương đối ổn định lại.
Ông ta nhìn thấy núi sông dưới chân đã thay đổi.
Nhìn thấy mặt trời trăng sao trên bầu trời.
Nhìn thấy một đám sương mù muôn màu muôn sắc xuất hiện trong chớp mắt.
Nhìn thấy từng sợi tơ một dây dưa quấn quanh lượn xung quanh.
Thậm chí.
Ông ta còn mơ hồ nhìn thấy.
Ở nơi cao nhất trên kia.
Phảng phất như có một cái cổng đang đứng sừng sững ở nơi đó.
Bỗng nhiên tâm trạng lão đạo được thả lỏng ra.
Ông ta say mê trong đó.
Ông ta vui vẻ trong đó.
Ông ta hưởng thụ trong đó.
Một người một khỉ.
Chạy như điên trên thế gian này.
Vui đến quên cả trời đất!
- Tê...
Đột nhiên.
Lão đạo chợt đưa tay đặt lên vị trí đũng quần của mình.
Bóp một cái.
- Oh oh oh oh a a a a! ! ! !
Đau đến kêu thành tiếng.
Nhưng lửa nóng ở trong đầu ông ta cũng theo đó mà đã biến mất không ít, ảo ảnh trước đó cũng đều đã biến mất không còn gì nữa.
Loại cảm giác lâng lâng trên trời giống như đầu dập thuốc như thế này, khiến người ta nhớ lại thì lạnh cả người.
- Phù phù... Phù phù...
Lão đạo khom lưng.
Thở hồng hộc.
Loại cảm giác mới vừa rồi kia thực sự là quá đáng sợ rồi, như thể quá tập trung đến mức chìm vào trong đó vậy.
Nuốt nước miếng một cái.
Lão đạo bước lui về sau mấy bước.
Sau đó từ từ ngồi xuống, dùng ông tay áo của đạo bào lau lau mồ hôi hột ở trên trán của mình.
Ánh mắt.
Rơi vào trên người của Khánh.
Lão đạo vùng vẫy chuẩn bị đứng lên lần nữa, bất kể như thế nào, ông ta phải đưa cô nhóc con này đến tiệm thuốc đấy! ! !
Lão đạo đứng dậy lần nữa, đi tới bên cạnh Khánh.
- Mẹ nó...
Lão đạo trố mắt nghẹn họng.
Trước đó ông ta đỡ ở sau lưng thi thể của lão thái bà, bị cơ thể của lão thái bà ngăn cản tầm mắt, cho nên không nhìn thấy một màn từ trong tấm gương kia bắn ra một luồng ánh sáng đỏ trực tiếp xuyên thủng thân thể của Khánh kia.
Nhưng trước mắt.
Nhìn bộ dạng của Khánh thê thảm như vậy.
Nhất là cái lỗ thủng lớn ở trên ngực kia.
Cái này, cho dù là người ở trong tiệm thuốc ở cách vách, tất cả đều là hoa đà Biển Thước tái thế, cũng không cứu lại được đi?
Lão đạo đưa tay đặt ở trên chóp mũi của Khánh.
Ồ.
Không có chút hơi thở nào!
Về phần nhịp tim gì đó, cũng không cần nghe, mẹ nó, tim cũng không còn nữa rồi, còn nghe cái gà gì nữa chứ!
Nhưng mặc dù như vậy, lão đạo cũng không dám lập tức đưa ra kết luận nói đối phương hoàn toàn ngỏm như vậy được, dù sao lúc trước cũng có ông chủ nhà mình trọng thương vô số lần vẫn trở về, coi như có kinh nghiệm, loại người này, không, bọn họ không tính là người bình thường đi, đương nhiên không thể dùng thân phận người bình thường đi định nghĩa được.
- Ha, yo!
Lão đạo bắt đầu nâng Khánh lên.
Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới cái gương đáng sợ kia nữa.
Trực tiếp đi về phía cửa khách sạn.
Lão thái bà và lão đầu kia đã báo tử rồi, cho nên trận pháp ở trong khách sạn ở nơi này cũng tự động được giải trừ, cửa xoay cảm ứng được có người đến gần, tự động vận chuyển.
Lão đạo khiêng theo Khánh đi ra ngoài cửa.
Đứng ở bên ngoài.
Ánh mặt trời chiếu tới.
Làm cho người ta có một loại cảm giác cực kì không chân thực.
Trong lúc nhất thời.
Dường như bản thân mới vừa tỉnh lại, có lẽ trong một chớp mắt tiếp theo sẽ phát hiện bản thân đang nằm trên giường, mà tất cả những thứ trước mắt này, chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
...
Hứa Thanh Lãng lái xe rất ổn định, là cái loại trong gấp rút mang theo ổn định đấy.
Mặc dù trước đó cậu ta đã đệ nghị, có thể không báo thù.
Bởi vì cậu ta không muốn bởi vì chuyện của một mình mình, mà đẩy tất cả mọi người trong tiệm sách vào tình cảnh nguy hiểm vạn kiếp bất phục.
Nhưng nếu Châu Trạch đã kiên trì nói, báo thù thì phải báo.
Giọng điệu này cơ bản giọng điệu sau khi đã quyết định.
Hứa Thanh Lãng cũng sẽ không làm kiêu.
Có thể vượt mặt xe thì vượt mặt xe, dĩ nhiên, còn không đến mức vượt đèn đỏ.
Rốt cuộc.
Xe cũng lái đến đường ở chỗ khách sạn.
Tốc độ bắt đầu chậm lại.
Cuối cùng.
Ngừng lại ở trước bậc thang trước cửa chính của khách sạn.
- Đến rồi.
Hứa Thanh Lãng cắn răng, nhìn về phía Châu Trạch đang ngồi ở bên cạnh mình, cười một tiếng.
Châu Trạch gật đầu một cái, đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Hứa Thanh Lãng tay cầm thanh kiếm thanh đồng lưng mang túi lớn cũng bước xuống.
Chẳng qua là.
Lúc cậu ta vừa mới đi tới bên cạnh Châu Trạch.
Chợt nhìn thấy cửa chính khách sạn xoay chuyển.
Sau đó.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người ông chủ Châu và Hứa Thanh Lãng.
Lão đạo.
Trên bả vai khiêng theo Khánh.
Đi ra từ trong đó.
Ánh mặt trời rất chói mắt.
Tấm kính ở sau lưng lão đạo, phản chiếu rất mãnh liệt.
Góc độ của tia nắng phối hợp góc độ của kính thủy tính cùng với vị trí đứng của bản thân lão đạo.
Vào lúc này tạo thành một sự phối hợp tuyệt đỉnh.
Trên người lão đạo.
Giống như là đang tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận