Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 213: Áo giáp võ sĩ! (1)

- Ông chủ, anh tỉnh lại đi, ông chủ, ông chủ mau tỉnh lại đi!
Vẻ mặt Bạch Oanh Oanh tràn đầy lo lắng ở bên cạnh hô hào, hi vọng có thể thức tỉnh Châu Trạch, đương nhiên, sự thực chứng minh hành động này của cô ấy chỉ là phí công.
Tiểu loli ngồi trên ghế sa lon nát ở bên cạnh, đung đưa hai chân, giữ im lặng, tuy rằng đáy lòng cô bé rất kỳ vọng Châu Trạch cứ như vậy… chết đi, thế nhưng cô bé cũng lo lắng, sợ rằng mình kích thích nữ cương thi này quá độ sẽ khiến cô ấy chạy tới liều mạng với mình.
Quan trọng nhất là Châu Trạch còn chưa chết, khi hết thảy còn chưa kết thúc tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, thật không thể đoán trước được.
Cô bé cúi đầu nhìn nhìn một số mảnh thủy tinh vỡ trên đất.
Quan trọng nhất là.
Tiểu loli không thể xác định.
Cho dù Châu Trạch đã hôn mê, thế nhưng không biết anh có năng lực cắt đứt hồn huyết của mình hay không.
Hứa Thanh Lãng cũng quỳ sát bên cạnh tra xét tình huống của Châu Trạch, cậu ta là người tỉnh ngộ lại đầu tiên, lập tức nói ngay: - Bùn!
- Cha anh?
Tiểu loli không rõ ràng cho lắm.
- Đúng rồi, bùn, con khỉ đâu, con khỉ đâu!
Bạch Oanh Oanh liếc mắt nhìn bốn phía, lúc này mới tỉnh ngộ lại, lần này bản thân mình vốn không dẫn theo Hầu Tử tới đây, hiện tại ông chủ rơi vào tình huống này cho dù có đưa anh tới bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, nhất định phải có bùn của con khỉ mới có hy vọng ngăn cản không để thân thể ông chủ tiếp tục chuyển biến xấu.
- Đưa ông chủ đi đi!
Bạch Oanh Oanh hạ quyết định.
Đưa ông chủ trở lại tiệm tìm Hầu Tử!
Lúc này tiểu loli mới mở miệng nói: - Đừng nhúc nhích anh ta, cũng không thể dời anh ta đi, hiện tại rất có thể ý thức của anh ta còn đang ở gầy đây.
Tiểu loli nói không sai, cho dù trong lòng cô bé chỉ ước gì Châu Trạch có thể chết đi sớm một chút, thế nhưng cô bé còn không dám không kiêng nể gì một cách thái quá.
- Còn có, hiện tại tình trạng cơ thể của anh ta đã như vậy, cô dời anh ta đi không sợ thân thể anh ta trực tiếp tan rã biến thành cát bụi sao? - Tiểu loli lại bổ sung.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hiển nhiên Bạch Oanh Oanh đã hơi bối rối.
- Đánh thức lão đạo. - Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ lão đạo còn đang hôn mê: - Lão có số điện thoại của Hầu Tử.
Nếu như người ngoài nghe thấy những lời nói này, đoán chừng sẽ cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng sự thực vốn là như thế.
Đúng là trong phòng Hầu Tử có điện thoại thật.
Mà người buồn chán đến mức đi mua điện thoại di động cho Hầu Tử, chính là lão đạo.
Mỗi khi Hầu Tử không có chuyện gì làm lập tức ở trong phòng mở nhạc trên di động, đeo tai nghe Bluetooth thả hồn theo tiếng nhạc… Đôi khi lão đạo livestreams nó còn cầm điện thoại quay phim cho lão đạo.
Nhưng trong phòng sách này ngoại trừ lão đạo ra, những người khác chẳng ai rỗi hơi tới mức lưu lại số điện thoại của một con khỉ.
Hứa Thanh Lãng lục lọi thân thể của lão đạo trước, mặc dù tìm được di động của lão, thế nhưng trong trận chiến đấu vừa rồi di động đã hỏng, cuối cùng, Hứa Thanh Lãng thở dài một hơi chỉ chỉ lão đạo:
- Nhất định phải đánh thức lão.
Bạch Oanh Oanh không nói hai lời trực tiếp đâm móng tay của mình vào ngực của lão đạo, trong nháy mắt hàn ý lạnh như băng tiến vào cơ thể lão.
Thân thể lão đạo run một cái, sau đó lập tức mở mắt ra.
- Lạnh chết tôi rồi!
Hành động này tương đương với một phương pháp kích thích tiềm lực sinh mệnh, nhưng lão đạo vừa bị quỷ nhập vào người, vốn đã từng kích phát tiềm lực một lần, lần này lại kích phát nữa đồng nghĩa với kích phát lần thứ hai. Lão đạo đã già rồi, gần bảy mươi tuổi, thân thể lão thật sự không chịu nổi sự giày vò như vậy.
Đúng là lão đạo đã lập tức tỉnh lại, thế nhưng lão chỉ theo bản năng dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, ở đó dùng sức run rẩy, ngay cả môi lão cũng đã phát tím lên, hiển nhiên lão thật sự lạnh cóng tới mức không thể chịu nổi.
- Tôi dùng thi đan của tôi giúp ông ôn dưỡng tưới nhuần thân thể, cũng bổ sung nguyên khí giúp ông.
Bạch Oanh Oanh rất nghiêm túc quay qua nói với lão đạo, cô ấy rất rõ ràng, hành động mạnh mẽ kích thích khiến lão đạo tỉnh dậy này của cô ấy sẽ tạo thành tổn hại lớn cỡ nào đối với cơ thể lão đạo, nhưng chuyện đã đến nước này cô ấy cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Lão đạo không ngừng phun ra mấy ngụm trọc khí, run run rẩy rẩy mà ngước mắt nhìn Bạch Oanh Oanh, sau đó lão lại nhìn nhìn ông chủ đang nằm bên cạnh mình một chút.
- Thân thể ông chủ xảy ra vấn đề rồi, cần bùn của con khỉ. - Bạch Oanh Oanh nói.
Lão đạo gật đầu: - 138.
Lão đạo bắt đầu đọc số điện thoại của Hầu Tử ra, Hứa Thanh Lãng đang ở bên cạnh bấm số, sau đó gọi ra ngoài, rất nhanh đầu bên kia đã nhận điện thoại:
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T - Giọng điệu của Hầu Tử có vẻ rất vui sướng.
- Ông chủ xảy ra chuyện, mày mau tới suối nước nóng trên núi Giang Quân một chuyến, tới tìm chúng tao. - Hứa Thanh Lãng cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ tới kịch liệt trong cơ thể, nói một câu.
Nếu đổi lại là ngày bình thường, nhất định Hứa Thanh Lãng sẽ cho rằng đầu mình đã bị lừa đá, không ngờ lại nói những lời này với một con khỉ, lại còn gọi điện thoại cho Hầu Tử.
- Hầu Tử mau tới đây.
Lão đạo ở bên cạnh vừa run rẩy vừa hô lên.
- Xèo xèo xèo xèo xèo xèo.
Đầu bên kia điện động lại truyền tới một tràng xèo xèo C-K-Í-T..T...T, sau đó bị dập máy.
Hứa Thanh Lãng nhìn nhìn điện thoại di động của mình, vẫn có chút không dám tin tưởng, nói: - Nó có thể tới sao?
- Nó rất thông minh đấy.
Lão đạo vừa nói vừa nằm trên mặt đất, hiện tại lão rất khó chịu, thậm chí, trên mặt lão còn lộ ra một mạt ửng hồng, không ngờ sắc mặt của lão lại có thể trở nên hồng nhuận sáng bóng như vậy.
Lúc này, con ngươi Hứa Thanh Lãng co rụt lại, hô lên với lão đạo: - Cố gắng chống đỡ, hiện tại lão không thể ngủ được!
Vẻ mặt này của lão rất giống hồi quang phản chiếu.
Hứa Thanh Lãng thực sự lo lắng, sợ rằng Châu Trạch còn chưa chết, lão đạo đã chết toi trước rồi.
- Ông!
Bạch Oanh Oanh phun một viên châu đan màu trắng đang bốc khí lạnh từ trong miệng ra, để nó phiêu phù nơi ngực lão đạo.
Lão đạo thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cảm thấy một luồng cảm giác ấm áp đang chảy xuôi trong tứ chi bách hài của mình, thoải mái hơn hẳn.
Sau đó lão lập tức nhắm mắt lại, nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh vẫn đang tiếp tục để châu đan của mình lơ lửng trước ngực lão đạo, kéo dài tính mạng cho lão, mà da dẻ của cô ấy lại bắt đầu trở nên tiều tụy cùng nhăn nhúm, vốn đang mang dáng dấp của một học sinh cấp ba nay đã dần biến thành bà lão.
Tiểu loli ngồi bên cạnh nhìn một đám người liên tục tự tìm đường chết này, thật sự cảm thấy có chút không biết nói gì hơn.
Cô bé lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, thế nhưng mới vừa bước ra một bước, Bạch Oanh Oanh vốn đang hư nhược đột nhiên ánh mắt cô ấy trở nên sắc bén hẳn lên.
- Đừng tưởng bở.
- Lại nữa rồi. - Tiểu loli nhún vai: - Cao cô cứ thích uy hiếp tôi thế nhỉ?
- Nếu ông chủ chết đi, nhất định tôi sẽ kéo theo cô chôn cùng!
- Không thể đổi lời kịch khác vui vẻ hơn sao?
Tiểu loli ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Chết đi, chết đi.
Đều chết hết đi.
Sau khi các người chết hết rồi Thông Thành này cũng thanh tĩnh hơn nhiều, mà bản thân mình cũng có thể tiếp tục sống theo tiết tấu cuộc sống trước đây.
Cảm giác khi làm trâu làm ngựa cho người ta.
Thật không tốt đẹp chút nào
Bạch Oanh Oanh đưa tay lấy một giấy chứng nhận từ trong túi tiền của mình ra.
Ánh mắt tiểu loli vốn đang phân tán thoáng chốc đã tập trung tới tờ giấy chứng nhận này, đây là chứng nhận quỷ sai của Châu Trạch!
- Cô đừng hy vọng xa vời gì nữa, ví như hy vọng xa vời rằng ông chủ đang hôn mê sẽ không thể bóp nát hồn huyết của cô.
- Hiện tại tôi có thể nói rõ cho cô biết.
- Nếu như ông chủ chết rồi, tôi sẽ làm người thủ mộ ở dương gian cho ông chủ.
- Cô!
- Phải xuống dưới chôn cùng anh với tư cách là thị nữ!
- %


@@&&*! ! ! ! !
Trong lòng tiểu loli đang chửi đm vô số lần.
Đều là phụ nữ, tội gì phải làm khó nhau!
Cô làm vậy là muốn gì!
Tiểu loli ngẩng đầu.
Nâng trán.
Tròng mắt màu xanh lục bên còn xuyên qua kẽ tay nhìn chằm chằm màn sáng màu xanh lam phía trước kia.
Thật ra, nhẫn đã đến bên cạnh Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận