Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 587: Khủng bố yêu!

Một phen giao lưu tăng tình cảm nóng bỏng giữa trong và ngoài nước đã kết thúc.
Song phương đều biểu hiện ra tố chất cực cao.
Vài người còn có thể đứng trong ký túc xá và lão Trương dùng loại Tiếng Anh chất lượng thấp kém giao lưu với nhau.
Rốt cục lão Trương cũng lấy được tình báo bản thân mình muốn biết.
Bởi vì thời gian "nước đổ đầu vịt" quá dài.
Châu Trạch dứt khoát đứng ngoài lối đi nhỏ hút thuốc.
- Ha ha, đến Trung Quốc du học, ngay cả tiếng Trung cũng không biết nói thì còn du học cái rắm.
Lão Trương cũng đã giao lưu đến túa mồ hôi trán.
- Chẳng có gì lạ, bọn họ chỉ cần biết nói 'chào bạn' là chúng ta đã rất kích động rồi.
- Nếu như nói được một câu 'tôi rất thích văn hóa Trung Quốc', chúng ta đã có thể tự hào.
Châu Trạch ném đầu thuốc lá xuống đất, tiếp tục nói: - Hỏi được rồi?
- Hỏi được rồi, bọn chúng nói rằng trưa nay bạn gái anh ta tới tìm anh ta, sau đó anh ta đã đi ra ngoài, nhưng... ...
- Nhưng cái gì?
- Nhưng bọn chúng chỉ biết anh ta nhận được điện thoại của bạn gái, không biết có phải Từ Chung Lệ hay không.
- Nói chính xác hơn, bọn chúng không biết là người bạn gái nào tìm anh ta.
- Ah, ah.
- Anh ta đi đâu bọn chúng cũng không rõ ràng lắm. - Lão Trương nhún vai: - Cho nên, hiện tại từ tìm một người, biến thành cần tìm hai người.
Hai người cùng đi ra khỏi ký túc xá cũ, bên phía vườn hoa lập tức truyền đến một tiếng "xèo xèo C-K-Í-T..T...T".
Tiểu Hầu Tử vác theo tay nãi chui ra từ trong vườn hoa, trong tay còn cầm điện thoại di động.
- Này... ... - Lão Trương có chút ngoài ý muốn, hỏi: - Ông chủ, là anh...
- Ừm, tôi gọi điện thoại để Hầu Tử tới đây.
Châu Trạch cúi người, ôm lấy tiểu Hầu Tử.
Đưa tay sờ sờ trên đầu Hầu Tử, nói: - Nó tìm đồ nhanh hơn chúng ta.
Cái linh của linh hầu không chỉ thể hiện trên việc đón xe và livestream.
Đối với trận pháp và lục soát tìm người, nó càng có được thiên phú cực kỳ đáng sợ.
Dựa theo trình độ nhất định, nó còn thông minh hơn cả cảnh khuyển.
Châu Trạch không để lão đạo hoặc luật sư An đưa Hầu Tử qua đây, bởi vì cho dù lão Trương phát hiện ánh mắt anh có điểm gì đó không đúng, chỉ cần anh không chủ động nói, lão Trương cũng sẽ không chủ động hỏi, càng sẽ không chủ động đàm tiếu gì.
Nhưng hai con hàng khác lại không giống vậy.
- Tìm xem, phụ cận có nơi nào không thích hợp không?
Châu Trạch nói với Hầu Tử.
Nếu như Từ Chung Lệ đã dẫn người bạn trai da đen kia rời khỏi trường học này, thậm chí rời khỏi Thông Thành, hiện tại muốn tìm ra hai người bọn họ thật rất phiền toái, nhưng nếu bọn họ còn đang ở trong phạm vi trường học này, lấy năng lực của tiểu Hầu Tử hẳn có thể nhận ra được.
Quả nhiên.
Dường như trước đó tiểu Hầu Tử đã cảm ứng được.
Sau khi Châu Trạch đặt câu hỏi, nó lập tức vẫy tay chỉ về một phương hướng.
- Đi tới.
Châu Trạch ôm Hầu Tử đi về phía bên kia.
Lão Trương ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngó ngó Hầu Tử, nhìn tới trong lòng Hầu Tử thầm nổi da gà.
- Ông chủ, sau này tôi có thể mượn Hầu Tử... ...
- Không mượn.
- ... ... - Lão Trương.
Lão Trương muốn sau này có cơ hội lại mượn Hầu Tử ra ngoài tra án giúp mình, có thể nghe hiểu tiếng người lại có thể tìm người tìm vật lợi hại hơn cả cảnh khuyển, được nó giúp đỡ, sợ rằng đám cảnh sát hình sự có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Nhưng ông chủ Châu là một kẻ rất hẹp hòi, bản thân mình dùng là một chuyện, cho người khác mượn dùng lại là chuyện khác, anh có chút không thoải mái.
Bạn chỉ từng nghe chiếm lời từ nhà nước, nào có đạo lý lấy đồ vật của chính mình lao động vì nhà nước bao giờ?
- Nếu sau này lại có vụ án, anh đi tìm lão An, lão An nói sẽ sắp xếp giúp anh. - Châu Trạch nhắc nhở: - Anh không tới tỉnh thành, lựa chọn này sẽ khiến anh không phải chịu thiệt, sau này xem xem có thể tìm quan hệ một chút, làm phó cục trưởng hay không?
- Tuổi của tôi quá trẻ.
Lão Trương hơi ngượng ngùng nói.
Tuổi của anh ta không nhỏ.
Nhưng tuổi tác của thân thể này lại không lớn.
- Chuyện do người làm.
Tùy tiện trò chuyện.
Hai người đã đi ra khỏi khu sinh hoạt.
Châu Trạch chậm rãi dừng bước.
Phía trước.
Là nơi lúc trưa bản thân mình đã tới.
Sân vận động cũ này.
Này là không sợ mình tìm đến.
Hay căn bản là không quan tâm, không muốn chạy trốn?
Cửa khu thể dục đã bị khóa, Châu Trạch dùng móng tay của mình mở khóa, đẩy cửa ra.
Trên sân cầu lông.
Có một loạt vật đen thùi lùi được xếp thành hàng.
Tản ra mùi hôi thối nồng nặc.
Lão Trương lấy đèn pin nhỏ ra, bật lên, soi một vòng.
Trên mặt đất.
Là vô số thi thể mèo chó.
Tiểu Hầu Tử trong ngực Châu Trạch vừa nhìn thấy một màn này, tâm tình lập tức trở nên trầm xuống.
Lão Trương cúi người, soi đèn pin cẩn thận quan sát một chút, nói:
- Ông chủ, là bị người giết.
Trên thân mấy con vật nhỏ này có dấu vết do bị đồ vật sắc nhọn đâm vào, có thương thế do lỗ kim, còn có thương thế khác.
Đứng lên.
Soi đèn pin về phía xa xa.
Hàng thi thể động vật này rất chỉnh tề, đoán chừng không dưới trăm thi thể.
Trong đó có lớn có nhỏ, rõ ràng nhất là thi thể bốn con mèo con, rõ ràng chúng mới được sinh ra không bao lâu đã bị hạ độc thủ.
- Báo thù sao?
Châu Trạch lầm bầm lầu bầu.
Tiểu Hầu Tử vùi đầu mình vào trong lòng Châu Trạch, dường như nó không muốn tiếp tục nhìn một màn như vậy.
Châu Trạch mở rộng bước chân.
Đi xuyên qua sân cầu lông.
Đi qua hành lang chật hẹp, thuận tiện nhìn nhìn phòng vệ sinh và văn phòng, bên trong đều không có người, nhưng chờ khi đi vào sân bóng rổ, hai người lại nhìn thấy dường như có một bóng ma đang ngồi trên khung bóng rổ đối diện.
Lão Trương chiếu đèn pin cầm tay của mình qua.
Bóng ma này là một anh chàng da đen.
Anh ta bị thương, máu me khắp người.
Mông lại gác trên khung bóng rổ.
Lúc này.
Dường như vì bị ánh đèn chiếu xạ kích thích, vậy mà anh ta lại tỉnh lại từ trong hôn mê, sau đó lập tức gào to với đám người Châu Trạch, hệt như tên bệnh tâm thần.
Anh ta hô không dùng tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh, cũng không biết đây là ngôn ngữ nhô ra từ góc nào.
- Ông chủ, anh ta đang nói gì vậy?
Lão Trương hỏi Châu Trạch bên cạnh.
- Đại khái là đang nói cho chúng ta biết, ở đây rất nguy hiểm, để chúng ta đừng để ý tới anh ta, chạy mau.
- Một mình anh ta hy sinh cũng không sao, nhưng nếu khiến chúng ta bị liên lụy, anh ta sẽ áy náy suốt đời.
Châu Trạch nghiêm trang phiên dịch.
Lão Trương há miệng, cười cười.
Trên đế phía dưới khung bóng rổ có một người phụ nữ đang ngồi, chính là Từ Chung Lệ.
Tóc của cô ta phiêu tán, nghiêng mặt cầm điện thoại di động trong tay, bên trong đang phát video.
- Này.
Châu Trạch mở miệng hô lên.
Từ Chung Lệ xoay người, xốc mái tóc của mình lên, nửa gương mặt là gương mặt mèo.
Cô ta đang cười.
Không phải loại tươi cười ôn hoà.
Cũng không phải loại cười âm lãnh.
Rất tự nhiên, rất hiền hoà, thậm chí còn mang theo một loại trêu tức giữa bạn bè với nhau.
- Sùng sục... ...
Một vật tròn tròn lăn ra từ dưới chân cô ta.
Châu Trạch thấy rõ.
Là một bình phun sương phòng lang.
Cho nên.
Cô ta đang trào phúng mình sao?
Tên da đen còn đang la to, hiển nhiên anh ta đang kêu cứu, anh ta đã bị dọa cho sợ vỡ mật rồi, hiện tại rốt cục anh ta cũng nhìn thấy có người khác đến, lập tức hô cứu mạng.
- Thời gian còn chưa tới.
Từ Chung Lệ chậm rãi mở miệng nói.
- Cô đang chờ thời gian gì? - Lão Trương hỏi: - Tôi cảnh cáo cô, trước tiên mau thả người ra... ...
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai lão Trương, ra hiệu cho anh ta đừng mau chóng tiến vào trạng thái nghề nghiệp như vậy.
Từ Chung Lệ đứng lên.
Nửa gương mặt cô ta là mặt mèo, nửa gương mặt còn lại là mặt người, dưới màn đêm, một mắt mèo lóe ra ánh sáng lộng lẫy như hổ phách.
Cô ta nâng tay lên.
Ném chiếc điện thoại di động cô ta vừa cầm qua.
Tiểu Hầu Tử đang nằm trong lòng Châu Trạch bỗng xuất hiện, nó nhảy lên không trung, đưa tay tiếp lấy di động, sau khi hạ xuống, nó không đưa di động cho Châu Trạch, mà tự mình thuần thục mở video còn chưa tắt trên màn hình, tiếp tục phát.
Trong video.
Là một nam một nữ đang vừa vui cười vừa hành hạ mấy con mèo nhìn như mới vừa sinh ra.
Khá quen.
Hình như mấy con mèo nhỏ này đã được bày bên phía sân cầu lông mà bọn họ mới vừa đi qua.
Tỉ mỉ quan sát một hồi, nam là người da đen lúc này đang bị đong đưa trên khung bóng rổ.
Nữ.
Lại là Từ Chung Lệ.
Mấy con mèo con đang không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Mà tiếng kêu này lại khiến Từ Chung Lệ và tên da đen càng thêm hài lòng.
Tiếng cười của hai người và tiếng kêu thảm của mèo con thiết tạo đối lập cực kỳ rõ ràng.
Từ Chung Lệ mặt mèo đứng ở đàng xa.
Rất bình tĩnh nhìn đám người Châu Trạch trước mặt.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!!!!
Tiểu Hầu Tử nhe răng trợn mắt, đại khái là vì đoạn video này đã kích phát phẫn nộ của nó.
Châu Trạch cúi đầu, nhìn nhìn vị trí móng tay trên tay trái của mình, nơi ấy có một bóng đen đang co ro, là linh hồn Từ Chung Lệ chân chính.
Video còn rất nhiều, dường như đều được upload lên website nào đó, chia sẻ cho những người khác xem.
Cứ như vậy đến xem.
Rất nhiều thi thể động vật trên sân cầu lông vừa rồi đều là kiệt tác của đôi tình nhân này.
- Tôi muốn báo thù.
Từ Chung Lệ mặt mèo rất bình thản nói.
Cô ta xem như là yêu "tâm bình khí hòa" nhất mà Châu Trạch từng gặp, cả người không có chút lệ khí nào.
- Này...
Lão Trương hơi khó xử mà nhìn nhìn Châu Trạch.
Tên da đen còn đang kêu to, liều mạng kêu.
Châu Trạch lắc đầu, nói: - Xin lỗi, tôi không đồng ý.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!!!!!
Tiểu Hầu Tử lập tức bất mãn rống lên với Châu Trạch.
Một người một khỉ mắt đối mắt.
Ánh mắt Châu Trạch tràn đầy kiên định,
Mà đáy mắt tiểu Hầu Tử lại chậm rãi hiển lộ tơ máu.
Dường như cục diện này, tràng cảnh này, sự lựa chọn này, khiến nó nhớ lại thứ gì đó ở sâu trong linh hồn.
- Xin lỗi, tôi là quỷ sai, tôi không thể cho phép cô giết người ngay trước mặt tôi, hơn nữa, cô đã chiếm thân thể người phụ nữ này, cô nên trả trở về.
- Cho nên, anh đều không quan tâm sao?
Mặt mèo tự lẩm bẩm.
Trương Yến Phong thở dài, nếu ông chủ đã quyết định như vậy, anh ta cũng không có định nói thêm gì, anh ta là cảnh sát, cho nên càng hiểu rõ vào một số lúc, thật ra quy tắc và pháp luật khiến người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Châu Trạch chủ động đi về phía Từ Chung Lệ.
Từ Chung Lệ giương hai tay lên.
Móng mèo hiện ra rõ ràng.
- Meow!
Một tiếng mèo kêu truyền đến.
Ngay sau đó tóc của cô ta bắt đầu bay tản ra.
Yêu khí bắt đầu khuếch tán cuồn cuộn.
Dường như đây là con yêu yếu nhược nhất mà Châu Trạch đã gặp, yếu đến nếu như không có Châu Trạch trời xui đất khiến hỗ trợ, bản thân nó không cách nào hoàn toàn gạt linh hồn Từ Chung Lệ ra khỏi cơ thể.
Châu Trạch vừa đi tới vừa khẽ lắc đầu.
- Yêu kém như vậy, ngoan ngoãn tu hành cho tốt, cần gì phải hủy đi đạo hạnh của chính mình.
- Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Từ Chung Lệ mặt mèo cười khổ.
Xông về phía Châu Trạch.
Móng mèo xen lẫn yêu khí yếu ớt vỗ về phía ngực Châu Trạch.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!!!!
Tiểu Hầu Tử tức giận nhìn một màn này, nó rất phẫn nộ, không thể hiểu được lựa chọn lần này của Châu Trạch.
Nếu không phải nó rất quen Châu Trạch, hiện tại đoán chừng nó đã biến thành yêu hầu đi lên xử Châu Trạch, hiện tại nó thật sự rất xoắn xuýt.
- Rầm!
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu bị Từ Chung Lệ mặt mèo trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Ngã trên sân bóng rổ.
Ngón tay vô lực mở rộng ra.
Đầu ngón tay vốn đang trói buộc linh hồn Từ Chung Lệ chân chính cũng phiêu tán ra, vẻ mặt cô ta đầy bất lực mà kinh hoảng đứng ở chỗ này.
Không phải muốn giúp mình đoạt lại thân thể sao?
Không phải muốn giúp mình trở về sao?
Tại sao anh lại bị đánh ngã ngay lập tức?
Từ Chung Lệ mặt mèo lại có chút khiếp sợ mà nhìn móng vuốt của mình, phảng phất như ngay cả chính cô ấy cũng không thể tin được.
- ... ... - Tiểu Hầu Tử.
- ... ... - Lão Trương.
- Khụ khụ... ... - Châu Trạch che ngực, vẻ mặt cực kỳ thống khổ đứng lên.
Hô to với lão Trương:
- Yêu quái này rất mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận