Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1455: Đưa tôi chuối tiêu! (2)

Đẩy mở cửa tiệm sách.
Ánh mặt trời lấy góc độ vừa đúng mà chiếu lên trên mặt của lão Trương, huy hiệu cảnh sát lóe lên ánh sáng.
- Ồ, thật là trùng hợp nha, đang ăn sao.
Trên bàn cơm của tiệm sách, bữa trưa vừa dọn xong, mọi người cũng vừa ngồi xuống.
Lần này, lão Trương cố ý chú ý nghiêm túc trang trọng tăng thêm một câu:
- Trùng hợp tôi vừa đưa một nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông đến cấp cứu ở tiệm thuốc cách vách, vừa đúng lúc, ha ha.
Vừa nói lão Trương vừa ngồi xuống, cầm lấy bộ chén đũa đặt ở trước mặt mình, có chút ngoài ý muốn nói:
- Thật là trùng hợp nha, mọi người còn bày dư ra một bộ chén đũa nữa.
Hứa Thanh Lãng dùng một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu để nhìn lão Trương, bình thường nói một câu thật là trùng hợp nha, là đã ngồi xuống ăn, sao ngày hôm nay lại lắm lời như vậy chứ?
Chuyện này thật sự không trách lão Trương được.
Thật vất vả mới có được một lần thực sự trùng hợp.
Còn đang rất hưng phấn.
Lão đạo – người ngồi ở bên cạnh lão Trương – thì đang gắp một đũa bún thịt đặt vào trong chén của lão Trương.
Thành khẩn nói:
- Lão Trương à.
- Sao?
- Lần sau muốn tới dùng cơm thì cứ trực tiếp tới đây đi, anh cũng đừng có khiến cho người ta toàn bộ đều bị tai nạn giao thông chứ.
- ... - Lão Trương.
Ngày hôm nay, khẩu vị của ông chủ Châu không tệ, Oanh Oanh ở bên cạnh bóc tôm giúp anh, tôm sông, được nấu đến rất cẩn thận, giữ được nguyên hương vị cơ bản nhất, không được như hải sản tươi mới, nhưng thịt mềm mọng, không cần thêm quá nhiều gia vị, sau khi bóc vỏ rút chỉ tôm chấm chỉ cần thêm chút giấm là đã rất ngon rồi.
Dù sao buổi sáng làm một giải phẫu, con người chỉ cần hoạt động nhiều, khẩu vị cũng sẽ tốt hơn.
Lão Trương cắm đầu lùa cơm thật lâu, mới chú ý tới trên bàn cơm lại có có một lão đầu tử xa lạ đang ngồi ăn cơm.
Lão đầu tử không che giấu khí tức.
Nhưng lão Trương cũng không thể trực tiếp đoán được vị này là Phúng Tứ - người đã từng dẫn dắt bọn họ chấp hành nhiệm vụ khi ở Dương Châu được.
Thân thể run lên.
May mắn là đã không chế được.
Nếu như mọi người có thể ngồi chung trên một bàn cơm.
Vậy thì không thể nào có nguy hiểm gì được.
Bây giờ lão Trương mới hồi tưởng lại tối hôm qua bản thân vừa mới chủ vào một nữ quỷ mà thét chói tai: Mọi người cẩn thận, đây là một nữ quỷ.
Còn cảm thấy hết sức xấu hổ, chỉ cảm giác lúc ấy bản thân thật là quá ngốc đi mà.
Phùng Tứ ngồi ở trên bàn cơm.
Giống như Oanh Oanh.
Đang bóc tôm cho luật sư An.
...
Tiệm thuốc tiếp nhận bệnh nhân.
Bệnh nhân không còn hô hấp, không có dấu hiệu tim đập, không có bất kì phản ứng có dấu hiệu sinh mệnh nào cả.
Nhưng bởi vì là lão Trương đưa tới, cho nên dù trên thực tế và trên danh nghĩa, bệnh nhân này đều đã rất phù hợp với yêu cầu về “thi thể”, thì vẫn được đẩy vào phòng bệnh.
Tiệm thuốc chỉ có hai phòng bệnh, một là chuyên dụng để truyền nước ở người dân ở lân cận, đặt một bệnh nhân “thi thể” ở đây thì không quá tốt, cho nên đành phải tăng thêm một chiếc giường lớn vào trong căn nhà kho vốn đã rất đầy pin kia.
Bố cục của phòng bệnh là kiểu này: 1 (Câu Tân )
1 (bệnh nhân tai nạn giao thông), 1 (Khánh)
1 (thi thể số một)
1 (thi thể số hai)
Cửa.
Chỉ có thể nói, tiệm thuốc thật sự đã bị tiệm sách ảnh hưởng, dẫn đến chuyện hai bác sĩ ở đây lại đặt hai bộ thi thể trong phòng bệnh suốt một năm, vẫn không cảm thấy có gì không đúng, chuyện này cũng mở đường cho việc đưa bộ thi thể thứ ba vào trong phòng bệnh này.
Chờ bác sĩ và y tá rời đi, sau khi đóng cửa phòng bênh lại, Khánh mở to mắt, nhìn người chung phòng bệnh vừa mới tới, ngược lại giường của đối phương được đặt ở ngay trước mặt cô ta.
Lúc này.
Thi thể bị tai nạn giao thôgn bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.
Giống như là đã gặp phải ác mộng,
- Oa, chuối tiêu của tôi nha, chuối tiêu của tôi mà...

Chuối tiêu có nghĩa là gì, Khánh không biết, có lẽ, chuối tiêu chỉ là một loại ẩn dụ đi?
Nhưng thông thường, chuối tiêu thì có thể ẩn dụ cho thứ gì chứ?
Nhìn đối phương cho dù đang trong cơn ác mộng nhưng vẫn cố chấp như thế, thật giống như, đối với cậu ta mà nói, hẳn đây là một thứ rất quan trọng đi.
Đối với thiếu niên đang mê man ở trên giường bênh mà nói, thật ra thì, chuyện chuối tiêu, cũng đã qua một năm rồi.
Cậu ta đã từng khóc, cậu ta đã từng hận, cậu ta đã từng bị giày vò, cậu ta cũng đã từng đau đến mức không muốn sống nữa.
Nhưng bất kể như thế nào.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Sau khi lau khô nước mắt, cậu ta lại lập tức đi tắm cho Đế Thính.
Đế Thính thích sạch sẽ, nhưng cơ thể Đế Thính lại rất lớn, lúc trước tắm cho nó đã tương đối khó khăn rồi, từ ba năm trước, sau lần đầu tiên vị nhân vật khủng bố kia đại náo địa ngục, chuyện tắm cho Đế Thính lại càng khó khăn hơn nữa.
Bởi vì vị nhân vật khủng bố kia đã giẫm ra một cái hố, ở ngay sau lưng của Đế Thính.
Không thể nghi ngờ là chuyện này lại tăng thêm lượng công việc cho thiếu niên rồi, chuyện tắm rửa lúc trước, chỉ cần cọ sạch và tắm sạch là được rồi, bây giờ lại tăng thêm nhiều công đoạn lắm, chỗ lõm xuống kia bị đọng nước lại giống như một cái mương nước vậy, mỗi lần sau khi tắm Đế Thính xong, cậu ta còn phải xách thùng nước tát sạch sẽ hết nước trong mương nước đi nữa.
Một năm trước.
Một luồng bạch quang đáp xuống sâu bên trong Thiên Vạn Âm Sơn.
Cướp đoạt hết chuối tiêu trồng khắp núi của cậu ta.
Có lẽ, Đế Thính cũng có thể cảm giác được chuyện lần đó nó “giả bộ câm điếc” thật sự có chút có lỗi đối với thiếu niên vẫn luôn phục vụ nó nhiều năm này, cho nên lần này khi Địa Ngục Chi Môn sắp mở ra, lúc một đám phán quan tuần sứ phải hoàn dương thanh lý công việc hạ tầng ở dương gian, nó cũng đã lấy được một chỗ cho thiếu niên.
Bất kỳ hoạt động mang tính chất quan chức nào, cũng sẽ không thiếu những người đi của sau, dương gian hay âm phủ thì cũng đều như thế.
Quy tắc cơ bản là, dưới điều kiện tiên quyết là bảo đảm được số lượng những người cần cù chăm chỉ có thể làm việc được, có thể nhét bao nhiêu người liên quan vào thì cứ nhét bây nhiêu vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận