Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1104: Nguyên tiêu (2)

Nói xong những lời này.
Luật sư An thật sự khô cả cổ họng.
Cầm ly siêu to ở trên bàn uống “ừng ực ừng ực”.
Thật ra thì, vẫn còn không ít chi tiết vẫn chưa nói rõ, trong đó liên quan đến sự tồn tại của doanh câu, điều bí mật này, cho dù bên trong tiệm sách không ít người đã biết rõ, nhưng vẫn có một ít nhân viên vòng ngoài là không biết.
Người đã biết, đều là người mình, sẽ không nói lung tung, người không biết, cũng không cần phải cho bọn họ biết thêm nữa.
Quan trọng nhất là Canh Thần này.
Luật sư An là tin được nhân phẩm anh ta, anh ta cũng đã biểu hiện ra thành ý của anh ta, nhưng cũng là bởi vì anh ta quá mức làm tròn cương vị, thật sự là luật sư An sợ sau khi anh ta biết được sự tồn tại của doanh cây, căn cứ vào sự bình an của địa ngục, trực tiếp đi mách lẻo với âm ti!
- Đối phó, tuần sứ?
Trịnh Cường híp mắt một cái, tiếp tục nói:
- Còn là một đám?
Mấy quỷ sai ở bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ mặt tương tự.
Phải biết, lúc bình thường nếu như có vô tình gặp phải tuần sứ, đám quỷ sai này cũng đều phải quỳ xuống dập đầu cúi chào.
Bây giờ.
Muốn bọn họ đi khai đao với đám tuần sứ này.
Chậc chậc.
Sự kích thích này, thật sự là quá lớn rồi.
Luật sư An bĩu môi, ngược lại thì anh ta cảm thấy chuyện này không tính là gì, lực lượng của tiệm sách hiện tại, không nói còn có ông chủ tự mình trấn giữ rồi.
Hai con đại cương thi, chống lại bất kỳ một tuần sứ nào mới vừa từ địa ngục lên – chắc chắn nhục thân vẫn chưa hoàn toàn tương thích – hai bọn họ cũng có thể không rơi xuống cảnh yếu thế.
Chớ nói chi là, trong cơ thể Oanh Oanh còn có di sản của Hạn Bạt, trên cổ của cương thi thằng bé trai còn có thế con mèo Garfield kia nữa.
Cộng thêm Giải Trãi ở bên trong cơ thể lão Trương, còn có một Ngũ Vĩ Yêu Hồ, một Deadpool đã dung hợp một phù văn, yêu hầu của lão đạo.
A.
Đánh một trận cũng có thể đi.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng bản thân luật sư An cũng có chút cảm thấy kinh ngạc, trong lúc vô tình, nhóm độc lập của chúng ta lại nhiều người như vậy?
- Mỗi người sẽ có sự phân công khác nhau, nhưng chúng ta phải tin tưởng thực lực của mình, quan trọng nhất, chúng ta phải tin tưởng bản thân đang làm một chuyện thực sự quan trọng, phía sau của chúng ta, là vô số sinh linh khát vọng cuộc sống tiếp tục bình yên.
- Hơn nữa, nói lời thật lòng, chẳng qua chỉ là một tuần sứ mà thôi, đúng không.
Đây là luật sư An đang tự giễu.
- Việc này không nên chậm trễ, chắc chắn phía bên âm ti cũng sẽ phái ra lực lượng đi lùng bắt bọn họ, chúng ta, ngoài việc truy tìm mục tiêu săn giết chúng ta, còn phải chạy đua với đám người của âm ti.
- Cho nên, động tác của mọi người nhanh lên một chút, chúng ta bắt đầu từ tối nay, truy đuổi tung tích của thứ đang xem chúng ta là mục tiêu.
Châu Trạch mở miệng xác định quan điểm chính, đẩy nhanh quá trình, không còn cách nào nữa, anh có thể cảm nhận được rất đầy đủ tâm trạng vội vàng của Thiết hàm hàm đối với đồ ăn giao hàng này.
Mấu chốt nhất là, đút đồ ăn cho Thiết hàm hàm, đẩy nhanh sự khôi phục của anh ấy, cũng là điểm quan trọng nhất bảo đảm ông chủ Châu có thể tiếp tục cuộc sống Cá Mặn không âu lo không sốt ruột của mình!
Vì chuyện này, ông chủ Châu thật sự có đầy đủ lý do để kích thích được sự chủ động trong cơ thể mình.
Luật sư An đưa tay, chọc chọc trên đầu của đứa trẻ sơ sinh, nói:
- Gần đây lại có kẻ lạc đàn, ở hướng nào?
- Anh nói nhảm nhiều thật đó, lúc trước không nhận ra An Bất Khởi anh lại là một kẻ thích nói nhảm như vậy. - Đứa trẻ sơ sinh trực tiếp nói ra.
- Bây giờ không phải là anh cũng đang nói nhảm sao?
- Trước đó tôi đã muốn nói rồi, nhưng mới vừa rồi anh lại một mực nói không ngừng, không cho tôi cơ hội nói chuyện.
- Được, được rồi, bây giờ cho anh cơ hội nói chuyện, ở gần đây lại có kẻ lạc đàn, ở hướng nào, anh nói đi nha!
Đứa trẻ sơ sinh nghiêng đầu một chút.
Sau đó duỗi ngón tay của mình ra.
Chỉ hướng phía trước.
- Phía tây sao?
Luật sư An hỏi:
- Tôi đệt, anh có thể nói cụ thể một chút được không?
- Có thể.
- Vậy nói nhanh lên một chút đi chứ, nói nhảm gì nữa vậy, thời gian cấp bách!
- Cách vách.
...
- Này, cô đừng động nữa, kiên nhẫn một chút đi, để tôi khử trùng vết thương cho cô trước một chút.
Phương Phương vừa dùng thuốc nước khử trùng vừa quan sát phản ứng của cô gái ở trước mặt này.
Cô gái mặc một bộ lễ phục màu đen, nhìn bộ dạng có vẻ cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, bất luận là mặt mũi hay là dáng người, cũng đều rất xinh xắn.
Vào buổi tối, hiện tại mùa đông vẫn còn chưa qua, lại mặc ít như vậy mà đi ngoài đường, thật đúng là làm cho người ta rất hiếu kì.
Lại liên tưởng đến vết thương trên trán người phụ nữ một chút.
Phương Phương thở dài trong lòng.
Đoán chừng.
Hẳn là cô gái này đang tham gia hoạt động gì đó, đã xảy ra chuyện gì đó nên lúc này mới giống như mất hồn mà chạy ở trên đường như vậy, lúc này, khi bôi thuốc khử trùng lên cho cô ta, Phương Phương mới chú ý thấy, trên mặt cô gái này, ngay cả mắt mà cũng không chớp lấy một lần.
Cần phải bị kích thích đến mức nào, thì ngay cả cảm giác đau đớn cũng không cảm giác được chứ, thật đáng thương.
Sau khi khử trùng, thoa thuốc xong.
Phương Phương cầm vải thưa lên vừa an ủi vừa chuẩn bị băng nó:
- Yên tâm đi, cũng sẽ không lưu lại sẹo gì đâu, không sao đâu, không có chuyện gì.
Cô gái ngồi đờ đẫn ở trên ghế, ngoại trừ con ngươi thỉnh thoảng chuyển động một cái ra, từ lúc bắt đầu tiến vào tiệm thuốc cho tới lúc này, chưa từng nói một chữ nào.
Cũng may Phương Phương người to mắt to*, lòng dạ cũng rất lớn, cũng chỉ coi là người ta không thích nói chuyện, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. (ý chỉ rộng lượng, không hẹp hòi)
- Loảng xoảng!
Phòng bệnh ở bên cạnh truyền đến âm thanh của mâm kim loại rơi xuống đất, Phương Phương lập tức đứng dậy, nói với cô gái:
- Em gái à, đừng động nha, tôi đến bên cạnh xem tình hình của vị kia một chút.
Người ở phòng bệnh bên cạnh chính là Câu Tân, là một sự tồn tại giống như kỳ tích, bằng vào sức một mình, gắng gượng vực dậy doanh thu cả năm của một cái tiệm thuốc lớn!
Đây chính là một con gà mái có thể đẻ trứng vàng, dĩ nhiên Phương Phương phải coi trọng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận