Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1542: Báo thù! (1)

Đúng vậy.
Bóng dáng của Châu Trạch xuất hiện ở không xa.
Lại không hề hô đao hạ lưu nhân gì đó.
Bởi vì anh cảm thấy như vậy rất làm màu, cũng cảm thấy không cần thiết phải như vậy.
Lúc bạn thực sự tức giận, thông thường tâm trạng của bạn có thể hoàn toàn che lấp kinh nghiệm của bạn.
Ngược lại, vào lúc này Thiết hàm hàm lại có thể giơ hai tay tỏ vẻ vô tội.
Tuy nói trước đó Doanh câu đã có tiền án kích động lửa giận của anh.
Nhưng lần này.
Hoàn toàn là chó giữ cửa nhà mình bị người ta tranh xương đến hoàn toàn nổi giận rồi.
Chiếc xe ở bên cạnh cửa khu phục vụ.
Luật sư An nghiêng dựa vào trên cửa xe, đứa bé trai đứng ở bên cạnh anh ta, cuối cùng, người đi theo Châu Trạch đi ra ngoài, cũng chỉ hai người bọn họ.
Những người còn lại, ngược lại lần này cũng không đi theo cùng đi ra ngoài, dù sao chuyện này cũng không giống với những nhiệm vụ cùng nhau làm chân chạy giúp cho ông chủ trước đó, mấu chốt nhất là, xe cũng không ngồi được quá nhiều người.
- Thật ra thì, ngược lại thì tôi thật sự không cảm thấy ông chủ quá mức tức giận đối với cái chết của Nguyệt Nha và Trịnh Cường, thậm chí tôi còn cảm thấy hiện tại ông chủ cũng không quá quan tâm đến sống chết của Lưu Sở Vũ.
- Nếu không thì mới vừa rồi, lúc ngài ấy vừa đến thì đã nhanh chóng ra tay, hô một câu 'Đao hạ lưu nhân' hoặc là trực tiếp một xông lên tát cho một cái, nhưng ông chủ lại cứ chậm rãi mà đi tới như vậy.
- Tại sao? - Vào lúc này, Trương lão đầu lại rất phối hợp, thật ra thì ông ta cũng rất tò mò.
- Chung quy lại, nguyên nhân là bởi vì, một phần là lúc đầu khi tôi lựa chọn thủ hạ cho ông chủ, ánh mắt vẫn quá nông cạn đi, không nghĩ tới một hai năm sau là ông chủ đã có thể giết được Diêm Vương rồi, lúc ấy cảm thấy mấy người đám Nguyệt Nha cũng coi như tư chất cũng tốt, không được bao lâu, thì đã không đáng chú ý nữa rồi.
- Ngoại trừ gọi qua làm chân chạy hoặc là ở bên cạnh làm đội cổ động hô 666 gì đó, cũng không còn tác dụng gì nữa.
- Trong năm quỷ sai, Lưu Sở Vũ, Trịnh Cường cùng Nguyệt Nha, ba người này là vô dụng nhất, hết lần này tới lần khác ba người này lại vẫn luôn ngốc ở vùng khác, trên phương diện tình cảm đương nhiên là bớt đi một phần thân thiết.
- Sao?
- Đừng nóng, tôi từ từ nói hết, ngược lại phía bên ông chủ, một mình anh ấy cũng có thể giải quyết được, cũng không dùng đến hai chúng ta, ông chủ mà còn không giải quyết được, cộng thêm hai chúng ta nữa cũng là đi ship đầu người thôi, chúng ta có nhiều thời gian.
- Lâm Khả mà nói, một là mang thân thể một loli, nhục thân mà cô ta dùng lại chính là con gái của Vương Kha, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, quả thật là từ lúc bắt đầu ưu thế đã lớn hơn những người khác rồi.
- Hơn nữa hiện tại có vẻ như cô ta đã ở bên tiểu cương thi kia rồi, dùng mối quan hệ kết hôn để ổn định một côn đồ, về địa vị đương nhiên không phải đám người Nguyệt Nha có thể so sánh được.
- Quan trọng nhất là, lúc trước cô ta đã từng chơi trò ‘dùng xong rồi bỏ’ với ông chủ, nhưng cô ta thay đổi vị thế của mình, thay đổi đến rất triệt để, hơn nữa trực tiếp tiến vào bên trong tiệm sách, ngược lại thì đám ba người Nguyệt Nha, cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới trên danh nghĩa mà thôi, hai năm trước, bọn họ vẫn lưỡng lự không nỡ bỏ chút tích điểm trên địa bàn của mình, nào có biết làm ăn như người đời trước đã từng là nữ cường nhân thương giới Lâm Khả kia chứ?
- Còn đứa cháu chắt kia của ông thì sao, càng là không ai dám trêu chọc, chỉ còn thiếu bước nhúng anh ấy vào trong formalin một chút rồi trực tiếp đưa lên làm tiêu bản mà thôi, trước ba bữa cơm thì dâng cho anh ấy một nén nhang, phù hộ tiệm sách mưa thuận gió hòa, bình an khỏe mạnh.
- Vậy, tại sao ông chủ lại tức giận đến như vậy?
- Mấy năm nay, rốt cuộc tan vỡ nha, sao có thể không tức giận chứ?
- Mưa gió mấy năm này, mọi người đều đã từng bị thương đến thảm, ngay cả tôi cũng đã từng thiếu cánh tay, nhưng thật đúng là chưa có ai trực tiếp thăng, đây giống như một loại ám ảnh cưỡng chế vậy.
- Bây giờ chết mất hai, thoáng cái đã cảm thấy thiếu đi rất nhiều, kỷ lục bị chấm dứt, chắc chắn phải tức giận nha.
- Ngược lại thật ra thì tôi cảm thấy, có lẽ ông chủ đang thực sự tức giận đi.
- Tùy ông nghĩ sao, đúng rồi, trước tiên ông đừng vội chuyển đổi, món nợ lần trước kia, ông chủ còn chưa kịp tính toán với ông đâu.
- Món nợ gì chứ?
- Phùng Tứ cũng đã nói với tôi rồi, năm ngoái Tử Kim Thần Hầu mang theo một đám mảnh xương vụn tấn công chủ thành của âm ti, ông đã từng dưới sự che chở của bọn chúng mà đi vào sửa đổi hồ sơ của âm ti đúng không?
- Chuyện này...
- Tôi đã nói với ông rồi, chiêu này của ông, thế nhưng thiếu chút nữa là đã bẫy chết lão đạo cùng với ông chủ, hao phí hết tinh thần và sức lực rất lớn mới xem như giải quyết được.
- Tại sao anh không nói cho tôi biết sớm một chút chứ?
- Tôi quen thân với ông lắm sao? Nói cho ông biết sớm một chút?
- Anh...
Luật sư An nhún vai một cái, chỉ chỉ bên kia.
Nói:
- Nhìn đi, sắp đánh nhau rồi.
- Haiz, đáng tiếc, khi còn sống cũng là một hảo hán, thậm chí còn là một anh hùng.
- Bàn về anh hùng, không phải ông cũng vậy sao? Khi còn sống từng giết người phương tây, cuối cùng cũng chết trong họng súng của giặc cướp, nếu đã như vậy, hiện tại tôi gặp ông có phải là còn phải cúi người chào hỏi với ông không?
- Tôi không có ý này.
- Tôi biết ông có ý gì, nhưng chuyện của dương gian thì thuộc về dương gian, một mã chính là một mã, hai chữ âm dương, nếu thật sự đặt vào để nhìn mọi thứ, đó thật sự là rối rắm quá rồi.
- Sao lại có chút cảm giác có vẻ như đang ngụy biện vậy?
- Việc tranh luận căn bản là phụ thuộc vào vị trí mà cái mông đang ngồi, không chọc tới tôi, trên đường gặp mặt, đoán chừng còn có thể nhiệt tình mà trò chuyện mấy câu, rồi bày ra đôi câu nịnh nọt, dù sao cũng chỉ phí chút nước bọt mà thôi, nhưng nếu hiện tại đã chọc tới chúng ta, thì đó lại là câu chuyện khác rồi.
Luật sư An bẻ bẻ cổ, không ngừng hít thở sâu.
- Anh muốn tiến lên hỗ trợ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận