Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1696: Hạ màn (2)

- Ông chủ, anh lại bị đưa đi cấp cứu sao?
Tuy nói lời này nghe qua rất khiến người ta muốn đánh ông ta.
Nhưng Châu Trạch vẫn yên lặng gật đầu.
- Haizz.
Lão đạo thở dài, mặt buồn rười rượi.
Châu Trạch im lặng không lên tiếng.
- Haizz, con người nha, thực và giả.
Lão đạo tiếp tục than thở.
Châu Trạch tiếp tục im lặng không lên tiếng.
- Haizz, cả đời này, cảm giác rất nhẹ nhàng mà.
Lão đạo chỉ còn thiếu trực tiếp cầm loa quay về phía Châu Trạch mà nói.
Mau hỏi tôi có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ nói cho anh biết hết mà!
Nhưng Châu Trạch thì lại không làm theo.
Ông chủ Châu – người đã bị lão đạo liên tục hiến tế - không muốn nói chuyện với ông ta, lại rất muốn cho ông ta một móng tay đấy.
...
- Vẫn còn một người trong cuộc nữa, làm một biên bản là xong rồi, cậu không cần phải đi theo.
Trong thang máy.
Tần Thịnh nói với Lão Trương.
- Không có việc gì, cùng anh làm xong việc rồi cùng trở về.
Nếu như luật sư An cũng đã lên tiếng, chắc chắn anh ấy không thể lười biếng rồi.
- Được rồi, tôi nay đến nhà tôi, tôi để cho chị dâu của cậu làm cho cậu một bữa tiệc hải sản lớn, ha ha ha, à, đúng rồi, cậu làm việc ở Thông Thành, nơi ấy cũng giáp biển.
- Chị dâu ở nhà chăm sóc con sao?
- Cậu thôi đi, anh của cậu là tôi vẫn còn chưa cổ hủ đến loại trình độ đó, chỉ có tiền lương của một mình tôi, vào thời đại này làm sao có thể sống sót qua ngày trong thành phố được?
- Nếu như đặt ở lúc trước khi chúng ta còn trẻ thì không có vấn đề gì, hiện tại, dù sao cũng đã có con rồi không phải sao.
- Chị dâu của cậu đi làm ở ngân hàng, CCB.
- Vậy cũng rất vất vả.
- Thật sự rất vất vả, dạo gần đây vẫn luôn bận rộn chuyển đẩy mạnh tiêu thụ kinh doanh ETC*, khiến cho người ở trong cục của tôi đều hỏi tôi đã cài đặt ETC chưa.
(*Electronic Toll Collection, dịch tiếng Trung là dịch vụ điện tử thu phí không dừng, thu phí tự động của đường cao tốc hoặc cầu. Thông qua giao tiếp tầm ngắn chuyên dụng giữa thẻ điện tử trên xe (được lắp trên kính chắn gió của xe) và ăng-ten vi sóng trên làn đường ETC của trạm thu phí, công nghệ mạng máy tính được sử dụng để thực hiện xử lý với ngân hàng, do đó, phương tiện có thể được thu phí qua lại trên đường cao tốc hoặc cầu. Mục đích là thu phí trên đường cao tốc hoặc cầu mà không cần dừng lại)
- Ha ha.
- Đến rồi, chính là căn này phòng bệnh.
Tần Thịnh đẩy cửa ra, đi vào.
Châu Trạch cùng lão đạo đều nhìn về phía cửa.
Lực chú ý của bọn họ không ở trên người Tần Thịnh.
Mà là trên người của lão Trương – người ở sau lưng Tần Thịnh.
Sau buổi trưa, ánh chiều tà rải xuống trên người của lão Trương.
Thần thánh và sạch sẽ.

- Tiểu Nguyệt, ra ngoài trấn an cảm xúc của người nhà bệnh nhân một chút đi.
- Được, chủ nhiệm.
- Trấn an được rồi sao?
- Không phải vậy, chủ nhiệm, bên ngoài phòng phẫu thuật cũng không có người nhà bệnh nhân.
- Người nhà bệnh nhân vẫn còn chưa được thông báo sao?
- Hẳn là đã thông báo rồi, nhưng...
- Được rồi, cô đi thúc giục ngân kho máu một chút, nhanh lên một chút.
- Vâng.
Rất nhiều lúc, quá trình cấp cứu lại càng giống như một cuộc thi chạy kiểu marathon hơn, thứ so đấu chính là sức chịu đựng giữa hai bên.
Thân thể của con người thật sự là một chứ gì đó rất yếu ớt, không có ai có thể biết rõ hơn các bác sĩ đang tham gia cuộc so đấu, rằng “con người” – nhìn như đã được đủ loại tác phẩm nghệ thuật giao cho quá nhiều ý nghĩa và tượng trưng siêu cấp.
Rốt cuộc bọn họ là mềm yếu đến mức nào.
Mà nghề nghiệp bác sĩ này, không chỉ cần sự ca ngợi đến từ bên ngoài, có lúc còn cần thỉnh thoảng tự động viên động thức, khích lệ bản thân một chút, nếu không thực sự rất khó có thể tiếp tục chống đỡ được.
Bệnh nhân còn đang kiên trì, thì bạn không thể buông tha được, sau khi làm hết những chuyện nên làm, thông thương, thứ còn sót lại, chính là một loại đồng hành tương tự như giữa vận động viên và huấn luyện viên.
Giữa chúng ta, đều là một loại giày vò.
Nếu như cuối cùng có thể chạy đến đích, vậy tất cả đều vui vẻ.
Nhưng sự thật, ở nơi này, khi bắt đầu thi chạy, phần lớn thời điểm, bạn đều không cách nào nhìn thấy bóng dáng của vạch đích
Cùng một chuyện, sau khi thất bại nhiều lần, còn phải tiếp tục tràn đầy sức sống mà tham dự lần tiếp theo với xác suất “thất bại” rất lớn, đây không phải là giày vò, vậy thì là cái gì?
Chủ nhiệm Vương ra hiệu cho y tá ở bên cạnh lau mồ hôi cho mình, thành thật mà nói, đôi mắt của anh ta cũng đã có chút choáng váng rồi.
Đây cũng không phải bởi vì nguyên nhân đã có tuổi, trên thế giới này, chia ra hai loại đàn ông, một loại là kiểu đàn ông tuyệt đối không chịu thừa nhận mình già, loại còn lại chính là kiểu đàn ông ngoài miệng thì nói mình già nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng một chút mà thôi.
Nhất là đối với chủ nhiệm Vương mà nói, vì hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, vợ của anh ta đã thành công mang thai đứa thứ hai.
Mặc dù ngay cả bản thân chủ nhiệm Vương cũng không biết, rốt cuộc là loại sức mạnh gì đã chống đỡ cho bệnh nhân vẫn luôn tiếp tục kiên trì, nhưng ít nhất trong lòng anh ta có một quy tắc.
Coi như bác sĩ, trong lúc làm việc, bạn có thể lựa chọn buông tha, nhưng điều kiện tiên quyết để buông tha là, bạn phải dưới trường hợp quyết định là bản thân bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đã buông bỏ trước, bạn mới có tư cách lựa chọn từ bỏ.
Quy tắc này nhìn như có chút khó hiểu, cũng rất lạnh lùng, nhưng đã ấm áp và đáng quý hơn những người còn lại rồi.
Thanh niên mang khẩu trang mặc đồng phục bệnh nhân đi tới cửa phòng phẫu thuật, đẩy mở cửa phòng phẫu thuật ra.
Đám bác sĩ và y tá ở bên trong vẫn còn đang tiếp tục công việc của mình, phảng phất như thể không ai có thể nhìn thấy sự hiện diện của người thanh niên này.
Thanh niên mang khẩu trang đi tới bên cạnh bàn phẫu thuật.
Nhìn cảnh tượng bận rộn ở chung quanh.
Phần lớn biểu cảm của ông ta, vẫn luôn quen với việc che giấu ở bên dưới chiếc mặt nạ tương tự như khẩu trang này, nhưng trong ánh mắt của ông ta, vẫn luôn là vẻ không hề bận tâm.
Loại an tĩnh này, không phải là kiểu nhẹ nhàng như cầu nhỏ suối chảy, lại càng giống như sự lãnh đạm của một mảnh đất đai mênh mông rộng lớn hơn.
- Thật ra thì, anh không cần phải luôn cố gắng gượng chống đỡ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận