Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1671: Chỉ Xích Thiên Nhai (2)

Lúc trước, lão đạo còn có thể oai phong lẫm liệt mà ra lệnh cho vị chung phòng bệnh kia.
Móc súng.
Giơ thương.
Nhắm.
Bắn.
Thu súng.
Bây giờ ngay cả một câu cũng không muốn nói.
Lão đạo không nói.
Ông chủ Châu đương nhiên sẽ không buồn chán đến mức đi tìm người nói chuyện.
Trên thực tế.
Hiện tại tâm trạng của ông chủ Châu cũng không quá tốt.
Ăn không ngon, không ngủ ngon.
Vết thương trên người còn đau.
Tâm trạng còn tốt mới thực sự là gặp quỷ đấy.
Nhưng càng khiến người ta thấy thắc mắc hơn là.
Châu Trạch cùng lão đạo không nói lời nào cũng coi như xong đi.
Cái người thanh niên mang khẩu trang kia, sau khi ngồi xuống.
Đối với vị người thân bị thương kia của mình.
Thế mà lại một câu cũng không nói.
Một người ngồi.
Một người nằm.
Loại không khí đè nén như thế này.
Vẫn luôn kéo dài cho tới lúc sắc trời tối đi.
Cửa phòng bệnh bị một nhà ba người đẩy ra.
Cha mẹ cộng thêm cả đứa bé, tất cả đều quỳ xuống ở bên giường bệnh nói cảm tạ.
Bọn họ thật sự đủ kích động, cũng thật sự đủ cảm kích.
Một đứa bé.
Có lúc thật sự là đại diện cho hỉ nộ ái nhạc của một gia đình, thậm chí còn là hai gia đình.
Nhưng mà.
Một màn khiến cho mọi người đều có chút lúng túng xuất hiện.
Người ân nhân cứu mạng đang nằm ở trên giường bệnh kia cứ vậy mà nhìn bọn họ, không nói một câu nào.
Chuyện này chỉ có thể giải thích là bởi vì ân nhân bị thương, vừa mới làm phẫu thuật xong, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên không tiện di chuyển hay nói chuyện mà thôi.
Nhưng người thanh niên đang ngồi bên giường – người thân của ân nhân.
Lại cũng chỉ ngồi ở đó.
Rất bình tĩnh mà nhìn bọn họ.
Giống như là đang nhìn bọn họ biểu diễn…
Càng không nói tới chuyện lập tức chạy tới, đỡ bọn họ lên, để cho bọn họ đừng nữa quỳ nữa.
Đừng quỳ, đừng quỳ.
Phải quỳ, phải quỳ mà!
Đây đều là điều chúng tôi nên làm, nên làm mà.
Phải quỳ, đây là lòng cảm kích của chúng tôi đối với hai người mà.
Mau dậy đi, mau dậy đi.
Không, chúng tôi muốn bày tỏ lòng cảm ơn, để cho đứa bé dập đầu với ân nhân.
Mau dậy đi, không đứng lên chúng tôi sẽ tức giận đấy.
Được rồi, chúng tôi đứng lên.
Sau khi rút gọn bước những bước này đi.
Bầu không khí.
Lập tức trở nên có chút là lạ.
Một nhà ba người này là thật lòng đến để cảm ơn, cũng đã để lại đồ bổ cùng với phong bì, dù sao, mặc dù bệnh viện có nói tiền phẫu thuật và tiền nằm viện của ân nhân được miễn phí toàn bộ, nhưng tiền không làm việc được rồi tiền ăn uống gì đó, làm cha mẹ chắc chắn không thể nào quên được.
Nhưng.
Khi nào thì chúng tôi đứng lên được đây?
- Ha ha...
Châu Trạch dùng chăn che khuất nửa gương mặt của mình, không nhịn được đang cười.
Trong lúc lơ đãng đã làm động đến vết thương của mình.
Đau đến mức phải hít lấy mấy hơi.
Nhưng mà vẫn buồn cười.
Cuối cùng.
Quỳ đến mức chân cũng đã tê đi thì một nhà ba người cũng tự mình đứng dậy.
- n công nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chúng tôi quay lại thăm ngài sau.
Quà tặng, phong bì, đều đặt ở mép giường của ân nhân.
n nhân không cự tuyệt.
Không từ chối.
Người thân không cự tuyệt.
Không từ chối.
Cái loại tình cảnh tôi không muốn.
Chúng tôi phải đưa.
Chúng tôi thực sự không muốn.
Đây là một chút tâm ý của chúng tôi, phải đưa mà.
Ừm.
Vòng nghi thức này cũng tiết kiệm được bớt.
Một nhà ba người rời khỏi phòng bệnh.
Đứng ở cửa phòng bệnh.
Cha mẹ hai mắt nhìn nhau một cái.
Luôn có cảm giác.
Lần đến cảm tạ này có chút cảm giác “chưa thỏa mãn”, thật giống như, thiếu chút gì đó.
Tâm lý thế này nha.
Luôn cảm thấy có chút thiếu thiếu.
Theo Châu Trạch, người thân cùng với người chung phòng bệnh ở giường bên cạnh, đều là loại tính cách tương tự với Khánh đi, không quen nói chuyện, nhưng tấm lòng, hẳn là tốt đẹp.
Nếu không cũng không làm được loại chuyện dám làm việc nghĩa như vậy, có đúng không.
Lúc này.
Người đàn ông nằm ở trên giường bệnh lại cảm thấy dưới quần truyền tới một luồng cảm giác nhu cầu.
Người bình thường, vào lúc bị bệnh hoặc là bị thương nặng, đúng là sẽ xuất hiện loại tình huống nhu cầu bài tiết rất cao và tần suất cũng cao hơn so với bình thường như thế này.
Người đàn ông nghiêng đầu sang nhìn người thanh niên mang khẩu trang ngồi ở trên ghế sát bên cạnh giường mình một chút.
Lúc này, môi run lập cập.
Cuối cùng.
Chỉ có thể nhìn sang lão đạo ở giường cách vách.
Lão đạo đang xem TV.
Người đàn ông “khụ… khụ…”
Lão đạo không nghe thấy.
- Khụ khụ... khụ khụ…
Lão đạo nghe thấy.
Hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông hít sâu một hơi.
Mặt bắt đầu đỏ lên, giống như là đang hơ nóng.
Nhưng vẫn hạ quyết tâm.
Môi cuộn lại thành hình chữ “o” nho nhỏ.
- Xuỵt xuỵt… xuỵt xuỵt…

Ngược lại thì lão đạo cũng không nói gì cả, đứng dậy xuống giường, đỡ người đàn ông xuống giường sau đó đi ngay vào phòng vệ sinh.
Giống như một người huấn luyện viên, còn cần phải chỉ dạy cho tân binh của mình một loạt động tác giơ thương thu súng một lần.
Người thanh niên mang khẩu trang cứ ngồi ở bên đó.
Giống như khi đối mặt với lời cảm tạ của một nhà ba người trước đó vậy.
Không có chút phản ứng nào.
Không nói cảm ơn, không nói giúp đỡ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn bạn thêm một cái nữa.
Một lát sau, bắn bia xong đã về.
Lão đạo đỡ người đàn ông quay trở về giường, sau đó bản thân lại quay trở về nhà vệ sinh rửa tay một phen.
Người đàn ông trên giường bệnh kia, mặt của anh ta càng đỏ hơn, dùng một ví dụ mà học sinh tiểu học thích nhất, đỏ giống như là gương mặt của em gái nhỏ hoặc là đỏ như trái táo vậy.
Sau khi lão đạo đi ra ngoài, vừa vẩy giọt nước còn lại ở trên tay vừa đi đến bên cạnh bệ cửa sổ, theo bản năng sờ túi một phen.
Trong túi có thuốc lá đấy.
Nhưng nơi này là phòng bệnh.
Lúc trước trong phòng bệnh chỉ có ông ta và ông chủ, ngược lại thì lúc buổi tối lão đạo cũng sẽ lén lén lút lút mở cửa sổ hé ra một cái khe, hút mấy hơi cho đỡ ghiền một chút, ngược lại ông chủ cũng sẽ không để ý đến chuyện này.
Nhưng bây giờ lại có người ngoài, cũng không thích hợp, mặc dù nhìn dáng vẻ, mấy người ngoài này có vẻ cũng không thích nói chuyện lắm.
Nhưng câu nói kia nói thế nào nhỉ, càng là người im lặng thì một khi bùng nổ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận