Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 317: Ác ma, trở về! (1)

Thế nhưng nghĩ lại, anh lại không mắng.
Anh là người xuất thân từ cô nhi viện. Trước đây khi lên tới trung học cơ sở, học phí của anh được chính phủ địa phương giảm miễn. Sau khi lên cấp 3, mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè, anh và Vương Kha cùng ra ngoài làm công. Cho dù lên tới đại học, anh cũng dựa vào việc làm ngoài giờ, cắn răng trả hết học phí.
Ban đầu Châu Trạch.
Cũng không gặp được có người hảo tâm có thể giúp đỡ bản thân mình.
Kéo cửa cây ATM ra.
Nhìn lão đạo ngồi trên xe lăn, vừa chịu đựng đau đớn trên người vừa chuyển tiền cho từng tài khoản một, thì ra thằng này nói ra ngoài hít thở không khí là giả, tới cây ATM chuyển tiền mới là mục đích thật sự!
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy giận không chỗ phát tiết, nói thẳng:
- Ông đang gửi tiền cho đám học sinh mà ông giúp à?
- Đúng vậy, lần này chậm trễ… Trước đây bần đạo vẫn thường gửi tiền qua từ đầu tháng, để đám nhóc có thể cầm được tiền sớm một chút, an tâm học tập.
- Lần này còn có bảy đứa thi lên đại học. Lúc trước bần đạo đã nói với chúng, sau khi chúng thi lên đại học, học phí và tiền sinh hoạt tôi sẽ trả hết.
- Lần này đã chậm trễ rất lâu rồi, đoán chừng bọn trẻ đã vội muốn chết.
- Bản thân ông không có con cái, nuôi đám người hung ác độc địa này làm gì?
- Có tiền còn không bằng mua thêm chút đồ ăn vặt cho Hầu Tử nhà ông. Nhìn xem mấy ngày ông bị thương này, rốt cuộc là ai đã hầu hạ bên giường ông?
- Còn có, đám chó chết này gọi điện thoại tới không khác gì đòi nợ, cũng không có một người nào hảo tâm hỏi thử, liệu có phải ông bị thương, đã nhập viện rồi hay không!
Lão đạo không dám tranh luận nữa, chỉ tiếp tục nhập số tài khoản gửi tiền.
- Ông có bị bệnh không?
Châu Trạch đưa tay, trực tiếp đánh rớt tờ giấy trong tay lão đạo.
Trên trang giấy rơi trên mặt đất, từ đầu tới đuôi, có trên trăm cái tên, đồng thời, điều này cũng có nghĩa là, có trên trăm tài khoản cần chuyển tiền.
Rốt cục Châu Trạch cũng hiểu vì sao lão đạo livestream kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng bình thường bản thân lão lại keo kiệt bủn xỉn như thế, cõng nhiều đỉa hút máu trên người như vậy, có thể dễ chịu mới là lạ!
- Ai.
Lão đạo vẫn không dám ầm ĩ với Châu Trạch như trước.
Chỉ tận lực cúi người, muốn nhặt tờ giấy kia lên.
Châu Trạch giận quá mà cười, một người luôn thông minh như lão đạo, vì sao vào lúc này lại có vẻ ngu như vậy.
Đi tới bên ngoài cửa kính, Châu Trạch châm một điếu thuốc, nặng nề mà hút.
- Bịch!
Lão đạo đang ngồi trên xe lăn vì nhặt giấy mà ngã xuống. Lão rất thống khổ, một tay che ngực một tay còn đang với lấy tờ giấy kia.
Giẫm tàn thuốc dưới lòng bàn chân, Châu Trạch cắn răng.
Đẩy cửa ra lại đi vào.
Trước tiên là đỡ lão đạo dậy.
Sau đó lại nhặt tờ giấy kia lên cho lão đạo.
- Ông gửi đi, gửi đi!
- Đời trước khi lão tử đến trường.
- Sao lại không gặp được đồ ngốc như ông chứ!
Tiền là của lão đạo, lão muốn xài thế nào thì có thể xài thế ấy, Châu Trạch không thể xen vào, mà anh cũng không có tư cách để xen vào.
Dù sao thì, tuy nói lão đạo là thuộc hạ nhân viên của anh, nhưng chẳng bao giờ lĩnh lão một đồng tiền lương nào từ nơi mình. Trong một số thời khắc "đi công tác" với Châu Trạch, lão đạo còn phải tự thân chi ra một số tiền.
Hơn nữa, mấy vấn đều như hung ác độc địa… hoặc có đáng giá hay không… anh đã nói với lão đạo quá nhiều, nhưng không có ích gì.
Lão là một người đã sống đến bảy mươi tuổi, vào Nam ra Bắc, có sóng gió gì mà lão chưa từng trải qua?
Tam giáo cửu lưu, có dạng người gì mà lão chưa từng gặp?
Lão không phải loại người thà tin lầm trúng thưởng cũng muốn tham tiện nghi. Có lẽ, trong lòng lão thật ra đã như gương sáng, khó có thể hồ đồ.
Chờ khi lão đạo gửi xong hết rồi, Châu Trạch lại đẩy xe lăn đưa lão đạo trở về phòng đọc sách. Trên đường đi, khi lão đạo đi qua cửa hàng giá rẻ, lão lại mua cho Hầu Tử một chút đồ ăn vặt.
Sau khi trở lại phòng đọc sách, Châu Trạch tẩy sạch khử độc hai tay, đổi lại áo blu trắng, từng bước từng bước mà lại kiểm tra tình trạng cơ thể cho mấy người lão đạo, lão Hứa cùng với Bạch Oanh Oanh một lần. Chờ khi làm xong những việc này, đã chạng vạng tối.
Cởi áo blu trắng, Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sợ, đương nhiên là nghĩ mà sợ.
Một tuần trước vào cái đêm khuya kia, bản thân mình thực sự thiếu chút nữa thành "người cô đơn". Đời trước gần như mình đã trải qua chuyện hỏa thiêu, đời này vất vả lắm mới có thể sống lại một lần nữa, nhưng lão già kia lại thực sự gần như đã khiến nhân sinh đời này của mình "bắt đầu từ con số 0".
Cảm giác kích thích khi nước lạnh tạt trên mặt mình, Châu Trạch lắc lắc đầu, cầm lấy khăn mặt, chuẩn bị lau mặt.
Ngay tại lúc này, Châu Trạch nhìn thấy vậy mà trong gương lại xuất hiện một bóng đen, mà khăn mặt trong tay Châu Trạch cũng rơi xuống đất trong nháy mắt.
Xoay người, phía sau mình vốn không có người nào.
Châu Trạch lại quay đầu lại, bóng đen trong gương cũng biến mất không thấy gì nữa.
Không phải là ảo giác, cũng không có khả năng là ảo giác. Hiện tại Châu Trạch rất có lòng tin đối với “trái tim lớn” của mình, anh còn chưa yếu đuối đến mức thần hồn nát thần tính.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, người còn chưa đi ra, một giọng nói già nua quen thuộc lại truyền đến từ trong phòng vệ sinh:
- Đang tìm ta sao?
Lần này Châu Trạch không quay đầu lại, mà hơi hơi nghiêng người, nói:
- Đúng vậy.
- Mày.
- Quả nhiên còn chưa có chết.
Cái vị kia trong cơ thể nói không sai, lão ta chưa chết.
Lão ta lại xuất hiện.
Trong lòng Châu Trạch có chút kinh ngạc. Anh vốn cho rằng cho dù cái vị trong cơ thể mình kia chưa hoàn toàn giết chết lão ta, nhưng ít ra cũng có thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn, lão ta sẽ không tiếp tục xuất hiện. Ai nghĩ được, lúc này chỉ mới qua một tuần lễ, lão ta thực sự "âm hồn bất tán", lại trở lại rồi.
Chỉ có điều, lần này, hình như hơi lại khác.
Cái đêm khuya kia, khi anh đối mặt với lão già này, anh có thể tinh tường cảm giác được loại chấp niệm gần như cố chấp tới cực điểm tản mát ra từ trên người đối phương. Nhưng mà lần này, đối phương lại có vẻ sạch sẽ thuần túy tới hơi quá phận, giống hệt như đã từng bị tinh lọc vậy.
Vốn là một vò dấm chua lão Trần, hiện tại lại là một vũng nước trong.
Nhưng lão già dù sao cũng là lão già, sự xuất hiện của lão rất thần bí, những chuyện lão đã trải qua cũng rất thần bí, thậm chí bao gồm cả chuyện tử vong của lão, cũng rất thần bí.
Ngay cả cái vị trong cơ thể mình kia cũng chỉ có thể lưu lại một câu "Lão còn chưa có chết", sau đó một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Từ đó đã đủ để chứng minh lão rất đặc biệt. Nếu không, lấy tính tình của vị kia, nhất định sẽ trảm thảo trừ căn.
Anh ta khinh thường việc chọc nhiều phiền toái lớn, cho dù anh ta còn đang trong thời gian tu phục, nhưng loại tư thái lão tử là người trâu bò nhất, chuuni nhất thiên hạ lại gần như bạo nổ, căn bản là ai cũng không thèm nghía đến, còn càng không biết làm người hơn so với con khỉ trong phim


Tây Du Ký


.
- Ngươi giết ta, cho nên ta chỉ muốn đi tới thăm ngươi một chút. Chẳng qua ta thấy hơi kỳ quái, dường như ngươi không kinh ngạc chút nào với chuyện ta còn chưa chết chuyện.
- Ngài cũng thật giống như một cây kẹo da trâu. - Châu Trạch bất đắc dĩ nói.
- Ha ha. - Ông lão nở nụ cười, sau đó giọng nói của lão phát sinh biến hóa, khi gần khi xa.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng lão già kia đang đứng ở cửa phòng sách, dường như lão ta đang chờ Châu Trạch.
Châu Trạch đi tới, đẩy cửa phòng đọc sách ra.
- Ta đã sớm chết rồi, từ trước khi ngươi giết chết ta.
- Ta đã chết. - Ông lão rất bình tĩnh nói.
Lão vẫn mặc áo khoác ngoài màu xanh biếc, dưới chân mang đôi giày bộ đội dính bùn sình, hơi có vẻ mất tự nhiên, dường như trên mặt lão luôn một loại hàm hậu và ngại ngùng bẩm sinh.
Nhưng chính là một lão già như vậy.
Vào một tuần trước.
Thiếu chút nữa đã giết chết mọi người trong phòng đọc sách, trừ Châu Trạch.
Nếu Châu Trạch chỉ là một quỷ sai bình thường, có thể anh sẽ không có biện pháp thay đổi hết thảy.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng đọc sách.
- Bốn mươi hai năm trước, ta đã chết.
- Năm 76. - Châu Trạch nói.
- Đúng, chính là năm rung chuyển kết thúc kia.
Lão già xoay người, đi về phía trước hai bước, đi tới một trạm xe buýt, đứng chung một chỗ chờ xe buýt với đám người tan ca.
Châu Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng đọc sách, anh đang do dự, đây có phải là một lần điệu hổ ly sơn hay không.
Nhưng sau một lát, Châu Trạch vẫn đi theo.
Lần này lão già xuất hiện, mang đến cho anh một cảm giác rất không giống. Hơn nữa, căn bản là lão không cần điệu hổ ly sơn. Lão có thể đột nhiên tới, rồi lại phát hiện bản thân mình đang ở trong phòng vệ sinh… Điều này có nghĩa, nếu như hiện tại lão già này thực sự có năng lực "giết người", cho dù mình ở trong phòng đọc sách hay không, mấy người Hứa Thanh Lãng và Bạch Oanh Oanh cũng không được bảo đảm an toàn gì.
Có một số việc, chung quy vẫn cần phải hỏi rõ, cũng nhất định phải biết rõ ràng.
Châu Trạch không thể nào sống trong chuỗi ngày trinh thám mãi được, hơn nữa còn phải chắc chắn mọi người trong tiệm sách ăn ở, làm mọi thứ cùng nhau, không thể xa nhau, nếu không sẽ có thể cho hung thủ có thời cơ lợi dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận