Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1170: Gọi cái bíp! (4)

Canh Thần trầm mặc.
Bóng dáng của Sơn Ưng lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt luật sư An.
Tốc độ cùng với thân pháp của gã, thực sự là quá kinh người rồi.
Nhất là còn đang ở dương gian nữa.
Cơ bản mọi người cũng đều sẽ vì cơ thể không phù hợp mà có chút hạn chế.
Nhưng dường như gã hoàn toàn không gặp phải vấn đề này.
Những người còn lại đều đang chọn nhục thân thích hợp, còn gã thì đang cải tạo nhục thân thành cơ thể phù hợp với mình, nhìn cái đầu tóc khủng khiếp kia, là đã biết không phải người bình thường có thể có được rồi.
Chẳng qua là.
Lần này.
Lúc Sơn Ưng tiếp cận lần nữa.
Trong đôi mắt đỏ rực của luật sư An.
Bắt đầu có máu tươi nhỏ giọt chảy ra ngoài.
- Tới chơi nào, đại gia!
- Ầm!
Tinh thần phong bạo trực tiếp bùng nổ.
Cuốn lấy hơi thở và quỷ khí trên người Sơn Ưng.
Tạo thành luồng khí vô cùng kinh khủng!
Xa xa.
Đám người ông chủ Châu còn đang mặc niệm về chuyện có lẽ luật sư An sẽ bị loại người hung ác nào đó ngăn cản.
Căn bản không ngờ tới.
Người tạo nên luồng khí kinh khủng này.
Chính là bản thân luật sư An.
Sơn Ưng chỉ thấy được ánh sáng và bóng tối bên cạnh mình đều đang phát sinh những thay đổi nhỏ.
Gã đang nhanh chóng di chuyển, đột nhiên mất đi cảm giác đối với tốc độ và không gian, giống như là một vận động viên đang chạy băng băng, thoáng cái đã thành “người không thăng bằng”.
Sơn Ưng bắt đầu không cách nào khống chế được cơ thể mình.
Cảm giác phương hướng đang dần mơ hồ, vị trí không gian bắt đầu bị đảo lộn, gã cưỡng ép bản thân chống lại quấy nhiễu từ bên ngoài, nhưng chuyện này cũng không thể thành công được, thế tấn công trên phương diện tinh thần của đối phương, giống như một cơn sóng thần trực tiếp đổ ập xuống, căn bản là gã không còn chỗ nào để trốn được nữa, chỉ có thể bị động thừa nhận.
- Tích tách tí tách tí tách…
Máu tươi.
Không ngừng nhỏ giọt từ vị trí hốc mắt.
- Có đáng không? - Canh Thần hỏi.
- Không đáng.
- Vậy tại sao còn phải làm như vậy, chúng ta là đào phạm, chuyện chúng ta phải làm, hẳn là trốn, hẳn là chạy.
Luật sư An hít sâu một hơi.
Trong hốc mắt ngoại trừ có máu tươi đang nhỏ giọt xuống.
Còn kèm theo nước mắt.
Đây là huyết lệ đầy cay đắng.
- Nhưng gã chạy nhanh hơn chúng ta, không tiêu diệt được gã, chúng ta trốn cái rắm!
- … - Canh Thần.

A Tước đứng ở mảnh đất trống bên dưới tòa dân cư, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trên.
Lần này, tổn thất của đội chấp pháp có chút lớn, nếu là lúc trước, tổn thất vài người từ đội cấp độ Đinh, thực sự không đáng đặt trong mắt.
Nhưng hiện tại không giống vậy nữa, trước kia là nhà cao nghiệp lớn, nhưng đã bỏ phí mất bao nhiêu thời gian, hiện đang cần khôi phục lại, nhất là những kẻ đã bị giam giữ hết mấy chục năm kia, dù là trên thực lực không có gì tiến bộ thậm chí phần lớn còn có chút thụt lùi, nhưng đều là tinh hoa còn sót.
Khó có thể tưởng tượng được, đợi sau khi ba vị đại nhân cấp độ Ất kia tới, cô ta và Sơn Ưng sẽ phải đối mặt với sự tách phạt như thế nào.
Còn nữa.
Phía trên.
Hình như động tĩnh có chút quá lớn rồi.
A Tước nhíu mày một cái.
Bây giờ xem lại.
Rõ ràng là tính toán về mục tiêu có sai lầm rồi.
Lúc này.
Bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh A Tước.
Là một người phụ nữ đoan trang rất nở nang.
Vẻ mặt của A Tước có chút phức tạp, theo lý thuyết, cô ta thân là chấp pháp giả của đội cấp độ Bính, không cần phải giả vờ khiêm nhường gì đó với tuần sứ này, nhưng một là hiện tại đội chấp pháp không thể so sánh với lúc trước, thứ hai là sau lần này, rất có khả năng người này sẽ có cơ hội tranh thủ được vị trí phán quan.
- Tứ gia, ngài tới rồi.
A Tước vẫn dùng giọng điệu tôn kính.
Phùng Tứ gật đầu một cái, nói:
- Sơn Ưng ở trên đó?
- Đúng, hình như mục tiêu có chút khó giải quyết.
Phùng Tứ như có điều suy nghĩ, nói:
- Tôi đi giúp anh ta một chút.
- Đa tạ Tứ gia giúp đỡ!
- Khách khí rồi.
Phùng Tứ tiến về trước hai bước, ngay sau đó dừng lại, quay đầu, nói với A Tước đang đứng ở sau lưng:
- Đúng rồi, quên nói với cô chứ.
- Có chuyện gì, Tứ gia?
- Ngày lễ vui vẻ.
Hôm nay là ngày tám tháng ba.
- … - A Tước.
A Tước có chút không biết nói gì, cô ta thực sự không hiểu được tại sao người đàn ông sắp trở thành phán quan này lại nói ra những lời như thế vào lúc này, chuyện này ít nhiều cũng khiến cho cô ta có chút không thích ứng được.
Nhưng nếu là người ta nói đùa với bạn.
Coi như là phép lịch sự.
Cùng với vấn đề cần phải sớm hòa hoãn mối quan hệ.
A Tước mở miệng nói:
- Tứ gia, ngài cũng vui vẻ.
Phùng Tứ trong thân hình phụ nữ mỉm cười.
A Tước cũng cười theo.
Phùng Tứ lui về phía sau hai bước, đi tới bên cạnh A Tước, đưa tay vỗ bả vai của A Tước một cái, cười càng vui vẻ hơn, A Tước có chút thụ sủng nhược kinh, có chút kích động, cô ta cảm thấy câu đùa giỡn mới vừa rồi của mình vừa đúng rồi, đối phương rất vui vẻ.
Cười cười.
Phùng Tứ vung tay lên.
Lòng bàn tay mang theo gió mạnh.
- Ầm!
Đầu A Tước trực tiếp nổ tung.
Phùng Tứ che miệng, tiếp tục cười, vừa cười nước mắt lại không nhịn được chảy tràn ra:
- Ha ha, kêu cái bíp.
...
- Chậc chậc, thế nhưng thật là náo nhiệt nha, động tĩnh này, chơi đùa thật là lớn.
Đẩy mở cửa sổ.
Tên thấp bé đứng bên cửa sổ.
Ánh mắt tập trung nhìn về một phương hướng.
Ở trong căn phòng đằng sau lưng anh ta, có sáu người cả nam cả nữ trên mặt đều mang mặt nạ, tất cả mọi người đều yên lặng mà đợi.
Sơn Ưng sớm đã xuất động.
Nhưng Am Thuần lại án binh bất động.
- Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên...
Tên thấp bé đó bấm ngón tay tính.
Càng đếm, thì nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ hơn.
Từ trong túi móc ra một quyển sổ, trên đó có một số tên là màu đỏ, nhưng phần lớn đều là màu đen.
Màu đỏ có nghĩa là còn sống, có thể cảm ứng được sóng linh hồn, màu đen là thể hiện là đã biến mất, không còn nữa.
Quyển sách không lớn, nhưng những cái tên ở trên đó lại chằng chịt, nhưng màu đỏ, chẳng qua lác đác trong đó mà thôi.
Đội chấp pháp có khung cơ cấu dạng kim tự tháp, mặc dù quyển sách này chỉ là một góc của tảng băng trôi, lại có thể nói rõ được sự huy hoàng mấy chục năm trước của đội chấp pháp, dĩ nhiên, lúc này cũng có thể lập tức nói rõ được sự điêu tàn hiện tại của đội chấp pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận