Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1496: Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục (1)

Có lẽ.
Vận mệnh, đôi lúc chính là kỳ diệu như vậy đi.
Chuyện này cũng có thể chứng minh được, trên cái thế giới này, cũng không thực sự tồn tại loại không gì không biết theo nghĩa tuyệt đối.
Cường đại như tiên nhân, lúc trước, có lẽ cũng sẽ không ngờ tới sẽ có một ngày nhóm người bọn họ sẽ bị một người được gọi là Hoàng Đế, vung một kiếm chặt đứt tương lai của bọn họ.
Thủ pháp quen thuộc.
Tiết tấu quen thuộc.
Cường độ quen thuộc.
Tuy nói Đế Thính không có phản ứng gì.
Nhưng từ bên trong tiếng gió đang dần dần tăng nhanh ở bên trong m Sơn cũng có thể nhận ra được,
Hiện tại tâm tình của Đế Thính không tệ.
Đương nhiên, bạn có thể nói, việc không nghe trộm thiếu niên, là sơ sót của Đế Thính.
Thật ra thì, cũng có thể là bởi vì Đế Thính chỉ muốn cất giữ một điểm tốt đẹp ở bên mình mà thôi.
Lúc bạn biến thành kẻ chuyện gì cũng biết, thông thường sẽ nghĩ tới chuyện muốn không biết một chút gì đó.
Thiếu niên vùi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Đúng lúc này, chợt nghe được cách đó không xa, dường như xuất hiện một màn ánh sáng màu đỏ.
Thập Vạn m Sơn cách Thái Sơn rất xa, căn bản là cả hai không ở cùng với nhau.
Nhưng Thập Vạn m Sơn cách Thái Sơn rất gần, bởi vì Bồ Tát cần Đế Thính ở bên cạnh ông ta để thủ hộ.
Đế Thính đột nhiên ngẩng cổ lên.
Trong phút chốc.
Cát bụi đầy trời.
Có lẽ là do nguyên nhân động tác quá lớn.
Dẫn đến một tầng vách đá ở trước mặt trực tiếp sụp đổ xuống.
Thiếu niên có chút bất đắc dĩ thở dài, nửa năm trước, cậu ta từng khai khẩn được một mảnh đất ở nơi nào đó, cũng dự định thử gieo hạt giống, đang chờ xem kết quả ra sao, đến bây giờ, lại không còn nữa.
Cũng may, thiếu niên cũng đã quen rồi.
Ánh mắt của cậu ta không thể không nhìn theo nhãn cầu đỏ rực to lớn của Đế Thính, cùng nhìn về hướng của Thái Sơn.
Thứ Đế Thính nhìn, là đã nhận ra dường như Bồ Tát lại xuất hiện loại triệu chứng như thế này.
Thứ thiếu niên nhìn là trang viên Thái Sơn tương lai của mình.
Đế Thính phát ra một tiếng thở dài, quan hệ giữa nó và Bồ Tát, là tốt nhất.
Thiếu niên cũng phát ra một tiếng thở dài ở trong lòng, khi nào bản thân mới thể đến trong trang viên mà làm ruộng một cách thực sự đây?
Nhưng mà.
Ngay sau đó.
Thân thể Đế Thính bỗng nhiên lại run lên một cái.
Ngay sau đó.
Thân thể cao lớn của nó trực tiếp bay lên trời.
Vào lúc này, khắp bốn phía, núi rung đất chuyển.
Thiếu niên còn đứng ở trên lưng của Đế Thính, được nó mang theo cùng nhau bay lên.
Sau đó, chính là cảm giác bay xuyên qua vân hải.
Thân thể của Đế Thính khổng lồ thì khổng lồ, nhưng tốc độ của nó nhưng không hề chậm một chút nào.
Thiếu niên chẳng qua chỉ tốn chút thời gian sửng sốt, đã nhìn thấy Thái Sơn – trang viên của nhà mình trong tương lai - ở ngay trước mắt rồi.
Một tia màu đỏ bắn ra từ trong đôi con ngươi của Đế Thính, rơi vào đỉnh Thái sơn, hóa thành một người đàn ông mặc áo bào màu đen.
Người đàn ông mặt mũi thanh lãng, lại mang theo một loại khí tức nghiêm túc, anh ta đi xuyên qua vườn hoa phủ đầy hoa cỏ, đi thẳng tới cửa của miếu nhỏ.
- Ông!
Còn chưa kịp vào cửa, một luồng kim quang trực tiếp bắn tới.
Hai tay của Đế Thính chống đỡ, khó khăn mới chặn lại được tầng này kim quang.
Thân thể ở bên trên Thái Sơn của anh ta bởi vì phải thừa nhận cổ áp lực chuyển dời vừa rồi nên rung chuyển một phen.
- Bồ Tát?
Đế Thính gọi nhỏ vào bên trong miếu nhỏ.
Không có ai đáp lại.
Nhưng Bồ Tát, đúng là trong miếu.
Từ một năm trước từ sau khi địa ngục đại biến Cửu Thường Thị lên đài, Bồ Tát đã bắt đầu trở nên có chút không bình thường.
Vốn di, lúc trước, các ngày trong năm, Bồ Tát vẫn luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác thanh tịnh yên tĩnh.
Bất luận là lúc đời cuối cùng mất tích hay là Thập Điện Diêm La lên chức, ngay cả khi Cửu Thường Thị đoạt quyền, Bồ Tát vẫn là Bồ Tát.
Ông ta vẫn luôn có thể cho người ta một loại siêu thoát ra khỏi trần thế áp lực, phảng phất như thể tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong lòng bàn tay của ông ta.
Nhưng năm ngoái.
Đỉnh Thái Sơn thường xuyên xuất hiện việc khí tức rối loạn.
Người bình thường, trong lúc tu luyện, thỉnh thoảng sẽ rối loạn khí thậm chí là tinh thần thất thủ dẫn đến những vấn đế như vậy thì còn có thể hiểu được.
Nhưng làm sao Bồ Tát có thể như vậy?
Đế Thính rõ ràng.
Loại tình huống này, trong toàn bộ Địa Ngục, chắc chắn không chỉ riêng mình Đế Thính cảm ứng được.
Ít nhất, chín tên thái giám có quan hệ rất tốt kia, chắc chắn cũng cảm ứng được, dù sao chỉ cần có một tên cảm ứng được, tám tên thái giám còn lại nhất định sẽ nhận được thông báo.
Tình huống, có lúc có thể rất không thành vấn đề, nhưng có lúc, cũng sẽ rất nghiêm trọng.
Đối với chuyện lần này, Đế Thính không dám xem thường chút nào.
Phải biết năm đó thời điểm đời cuối cùng vẫn còn tại vị, mặc dù vị đó rất không đứng đắn, đối với chuyện chính sự đều vẫn luôn thể hiện ra dáng vẻ rất thờ ơ.
Nhưng cơ nghiệp của Thái Sơn cùng với sự thống trị với địa ngục, vào lúc đó cũng chưa từng xuất hiện loại cảm giác bấp bênh không ổn định như thế này.
Đệ nhất thành lập phần hệ thống kia, vẫn luôn yên ổn vừng vàng mà vận chuyển.
Mà bản thân đời cuối cùng, cũng không giống như lời đồn đại không kiêng nể mà bây giờ mọi người vẫn truyền tai nhau, đứa con phá của.
Trên thực tế.
Đế Thính nhớ năm đó, lần đầu tiên nó như thường lệ đi theo Bồ Tát gặp vị đời cuối cùng kia.
Đời cuối cùng cười ha hả chạy tới sờ đầu của nó một cái.
Ngay lúc đó, nó lập tức có một loại cảm giác bị một ý thức kinh khủng để mắt tới.
Nó là kẻ cực kì nhạy cảm, cũng tin tưởng lúc đó cảm giác của bản thân không thể nào bị lỗi được.
Cho nên mới nói, lúc trước bất luận là thực lực cá nhân hay là toàn bộ hệ thống, chữ “tệ hại” đều không dính dáng gì đến Thái Sơn Phủ Quân nhất mạch, cho nên vào thời đại đó, mọi người không có chút dự đoán nào về chuyện thời đại bỗng nhiên sụp đổ!
Đời cuối cùng mất tích, Diêm La quật khởi, âm ti được thành lập, tất cả mọi chuyện, đều khiến cho mọi người bất ngờ.
Cho nên, lúc này, Đế Thính cũng không dám lười biếng một chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận