Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 899: Ác quỷ háo sắc! (1)

Gió đêm, mang theo chút lạnh lẽo, Châu Trạch chống ba tong từ trong xe đi xuống, bước chân có chút nhẹ, áo len màu đen to dày, phối hợp với khẩu trang in hình đầu lâu, nhìn qua giống như là một người yêu thích cosplay đêm khuya đi ra ngoài.
Lão đạo từ buồng lái đi ra, lập tức tới đỡ.
- Ông chủ, thật ra thì ông chủ có thể không ra mặt.
Lão đạo nói vậy cũng không phải hư tình giả ý mà là quan tâm thật sự. Ông chủ cũng đã như thế này còn cố ý xuất hiện, còn là vì chuyện của lão.
Châu Trạch lắc đầu một cái, không giải thích.
Trong điện thoại Luật sư An nói vụ án tự sát “có quỷ”, ý là thật sự “có quỷ”.
Nhưng Luật sư An lại nói, thứ này, một mình anh ta không có biện pháp giải quyết. Được xem như là người từng làm tuần kiểm, anh ta nói anh ta không đối phó được một con quỷ, điều này hiển nhiên có chút quá coi thường mặt mũi của âm ty rồi.
Dù Lão An bị tước đoạt chức quan và dòng chữ xuất thân, quả thật cũng có phần không bằng bộ dạng trâu bò hò hét như lúc Phùng Tứ đi lên, nhưng bản lĩnh của Lão An người trong tiệm sách vẫn tin phục.
Chẳng qua con quỷ lần này có chút đặc biệt, có chút khó bắt, Luật sư An không còn cách nào chỉ có thể mời viện binh từ bên tiệm sách.
Tiệm sách bây giờ “thương binh ngập doanh”, ba quỷ sai thuộc hạ tới từ vùng khác kia đều đang nằm trong tiệm thuốc tiếp tục “suy nghĩ nhân sinh”.
Có thể đến viện trợ, ngoại trừ Oanh Oanh cũng chỉ có Tiểu Loli. Về phần Deadpool, bản thân anh ta còn chưa khỏe hẳn đâu, hơn nữa anh ta cũng không thích hợp đi đối phó với loại “Quỷ” này.
Theo lý thuyết, hẳn luật sư An sẽ xin Tiểu Loli hoặc là Oanh Oanh tới trợ giúp, nhưng trong điện thoại anh ta đã nói thẳng nếu như ông chủ có thể thì xin ông chủ tự mình tới.
Sau đó anh ta còn thốt lên một tràng khen ngợi và vân vân, tỷ như nếu ông chủ trấn giữ nơi này, tất cả yêu ma quỷ quái chỉ có thể như chó vẫy đuôi mừng chủ...
Trên thực tế, Châu Trạch cũng có thể đoán được đại khái suy nghĩ của luật sư An.
Có thể là vì sau khi anh nói đi Tứ Xuyên trước, luật sư An đã cảm ứng được gì đó. Mặc dù Châu Trạch không công khai tin tức doanh câu thức tỉnh, dù là những người trong cuộc lúc đó như Oanh Oanh cũng không biết chuyện này, nhưng luật sư An vẫn luôn rất nhạy cảm với phương diện ấy.
Với tư cách từng là cán bộ cao cấp của âm ty, bản lĩnh nịnh nọt chính trị và nhìn mặt nói chuyện của anh ta tuyệt đối là thượng thừa.
Châu Trạch tới, còn cố ý mang lão đạo theo.
Oanh Oanh và Tiểu Loli bị Châu Trạch để lại trong tiệm sách trông nhà đồng thời chăm sóc cho mấy “thương binh”.
Chuyện này, nếu đã có dính dáng đến lão đạo, vào lúc kết thúc, nếu như lão có thể đứng bên cạnh làm chứng cũng có thể tính là biến tấu của “cởi chuông phải do người buộc chuông”.
Lão đạo vì tiệm sách, tuy mọi người vẫn luôn cảm thấy lão không làm được chuyện gì; nhưng bạn không cách nào phủ nhận, rất nhiều phiền toái, rất nhiều đối thủ của tiệm sách đều bị lão đạo không giải thích được mà khắc chết, cũng có thể tính là một kiểu “ngăn địch từ ngoài biên giới”.
Nếu như lão Trương là chính trị đúng đắn của tiệm sách, như vậy Lão đạo hoàn toàn là “môn thần” của tiệm sách.
Là vũ khí tiếp cận vô hạn với luật nhân quả.
Châu Trạch chỉ thiếu điều tuyên bố “cam kết không sử dụng lão đạo trước”.
Thế nhưng đây là chuyện có liên quan đến mạng người.
Luật sư An đang ngồi trên bậc thang của tòa nhà dạy học, trong tay cầm con búp bê kia không ngừng lắc lắc, đêm khuya ở trong sân trường như thế này, giống như là một ông chú kỳ quái.
Cộng thêm hiện tại ở trong người luật sư An là “lửa cháy hừng hực”, nếu như không phải là biết rõ hiện bản thân còn có chuyện, luật sư An thật sự muốn đi an ủi những đóa hoa mới nở rộ của Tổ quốc này một chút.
Nhìn thấy Châu Trạch cùng lão đạo tới, luật sư An thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức đứng dậy đi tới.
- Ông chủ, anh xem cái này một chút.
Vừa nói, Luật sư An giao con búp bê có hai sợi ria mép trong tay vào trong tay Châu Trạch.
Châu Trạch trầm ngâm trong chốc lát, phun ra hai chữ:
- Thật xấu.
- ... - Lão đạo.
Luật sư An ở bên cạnh tỏ vẻ đương nhiên!
- Phía trên còn lưu lại quỷ khí, đây là đã từng bị quỷ bám vào? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng, đã từng bị vật quỷ bám vào người, cho nên có quỷ khí lưu lại, hơn nữa còn kèm theo một chút xíu ảnh hưởng.
Đây là lúc tôi ở trên sân thượng nhìn xuống mà phát hiện, không có gì bất ngờ xảy ra, lúc ấy cái người tên Tôn Thiết Trụ… -
- Thiết Thành.
- Há, Thiết Thành bảo bối; chỉ là đứng trên sân thượng gọi điện thoại, bị con quỷ đã bám trên người búp bê dụ dỗ mê hoặc mà nhảy xuống.
- Cho nên thằng nhóc đó đã bị quỷ hại chết? - Lão đạo lập tức hỏi.
Đây là khúc mắc của lão.
Không thể nói lão đạo bảo thủ.
Cũng không thể nói lão đạo quá thánh mẫu.
Lão đạo chỉ sống theo một lý tưởng, chuyện này quan hệ đến sau này có thể tiếp tục lý tưởng hay không.
Tỷ như những quần chúng vây xem hiện trường nhảy lầu kia, dù là ở phía dưới không nhịn được một mực kêu:
- Nhanh nhảy nha!
- Có nhảy hay không nha, tôi vẫn chờ đi về nấu cơm cho con đây!
- Nhảy nhanh đi chứ, nắng to như vậy muốn mọi người đợi bao lâu chứ!-
Lúc này người nhảy lầu hô một câu: - Được, các người muốn tôi nhảy thì tôi sẽ nhảy!
Sau đó tung người nhảy một cái.
Bẹp.
Chết.
Bạn xem thử những người ồn ào này tối về lúc ngủ sẽ mơ thấy ác mộng hay không.
- Vậy nó đã đi đâu?
Châu Trạch hỏi là “bản tôn” của con quỷ đó.
Thật ra thì, chuyện đến bước này rồi, đã coi như là tiến vào phạm vi cai quản của quỷ sai.
“Trạm” bộ đầu quỷ sai mà âm ty với dương gian thiết trí có phần giống với đồn cảnh sát ở từng cơ sở địa phương. Mà loại chuyện quỷ hại người này chính là trách nhiệm của đồn cảnh sát âm ty, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
- Vẫn còn đang tìm đây, đồ chơi này có chút kỳ lạ. Nếu là quỷ hại người bình thường, hẳn phải lộ ra oán niệm rất sâu mới đúng, đứng cách thật xa vẫn có thể đánh hơi được.
- Nhưng thứ này không giống, tôi chỉ có thể mơ hồ cảm giác dường như là nó đang ở lân cận, vấn đề ở chỗ cụ thể nó ở đâu tôi lại không tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận