Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 251: Lễ tế biến mất

Một chiếc Cadillac dừng ở cửa phòng sách, hiện tại chỉ mới là rạng sáng, vì thế Phố Nam vô cùng hối hả tấp nập ban ngày hiện tại lại vẫn đang quạnh quẽ im ắng.
Từ trên xe có một người phụ nữ bước xuống, cô ấy mặc váy hoa, mang vớ đen dài, lại thêm dung nhan trẻ tuổi và làn da vô cùng nhẵn mịn, khiến cô ấy có thể phối hợp hài hòa giữa sự năng động của cô gái trẻ tuổi và sự khêu gợi của một người phụ nữ.
Liếm môi một cái, người phụ nữ cũng không vội đi vào, mà cô ấy nhìn câu đối ở hai bên tiệm sách, một bên là "Cô vọng thính chi", một bên là "Như thị ngã văn".
Tôi chỉ tùy tiện nói mấy tin vỉa hè, ngài chỉ cần nghe một chút chơi chơi thôi, ngàn vạn lần không nên đặt nó trong lòng.
Đập vào mặt là một luồng khí tức cá muối.
Nếu là người có cấp bậc tương đương với Vương Hầu, sau khi về hưu lại treo hai câu đối này trước cửa, hẳn là sẽ khiến người ta cảm thấy tang thương như người đã nhìn thấy hết thảy của thế gian này, cảm giác như phản phác quy chân.
Nhưng người phụ nữ này lại rất rõ ràng, ông chủ của hiệu sách này vốn là có người có khí chất cá muối, nói khó nghe một chút, chính là người không có ý cầu tiến, cả ngày chỉ nghĩ tới được chăng hay chớ.
Giống như khi người bình thường nhìn thấy tờ một trăm đô la dưới đất mà giả bộ không thấy không nhặt, sẽ khiến người ta cảm thấy như người phùng má giả làm người mập, nhưng nếu là Bill Gates không nhặt nó, chắc hẳn sẽ được đám người trong thương trường diễn sinh thành rất nhiều ngụ ý mang tính nhân văn sâu sắc.
Đi tới cửa tiệm, cửa đã bị khóa, đối với một phòng đọc sách chỉ mở cửa buôn bán chính thức vào ban đêm mà nói, chuyện phòng đọc sách ấy đóng cửa vào giờ này thật sự mang ý nghĩa không tầm thường chút nào.
Ngón tay của người phụ nữ động nhẹ.
- Ken két...
Khóa bên trong đã tự động mở ra.
Người phụ nữ đẩy cửa ra.
Đi vào.
Người phụ nữ nhắm mắt lại, lộ ra một loại thần sắc cực kỳ hưởng thụ.
Phải biết rằng.
Lúc này rất nhiều nơi trong phòng đọc sách đã kết thành sương trắng, nhất là vị trí gần mặt đất còn có khói trắng lượn lờ, giống hệt khí trắng tản ra từ que kem dưới trời mùa hè, đây không phải hiệu quả do băng khô tạo ra.
Ngay từ đầu, người phụ nữ này còn cảm thấy thoải mái, nhưng từ từ, chính người phụ nữ này đã cảm thấy có chút không chịu nổi, cô ấy nhìn nhìn về phía một nam một nữ đang ngồi yên không nhúc nhích trên sô pha, cuối cùng lựa chọn lui ra ngoài.
Sau đó cô ấy lấy di động ra, gọi vào một số điện thoại.
Rất nhanh.
Lão đạo quấn chăn bông kín mít, run cầm cập lau nước mũi từ trên tầng chạy xuống, nhất là khi lão đi ngang qua người ông chủ nhà mình, lão có thể tinh tường cảm giác được cái thứ phía dưới kia của mình lập tức bị đông cứng thành một quả óc chó.
Lão đạo không dám nán lại, lập tức chạy ra bên ngoài tiệm, sau đó bỏ lớp chăn khoác ngoài ra.
Tối mùa hè mang theo hơi thở nóng bức, thế nhưng giờ khắc này lão đạo lại rất hưởng thụ sự oi bức này, lão chỉ hận không thể nóng thêm một chút nữa mới tốt.
Nhìn chung quanh, lão đạo thấy chiếc Cadillac kia, sau đó lão tới gần, nhìn nhìn người phụ nữ đang cầm điện thoại di động tựa trên cửa xe.
Người phụ nữ này còn rất trẻ tuổi, tuổi của cô ấy chỉ lớn hơn Bạch Oanh Oanh trong phòng đọc sách một chút mà thôi.
- Ha, ngài tới rồi!
Trên mặt lão đạo lập tức lộ ra vẻ lấy lòng, đương nhiên, còn có sự vui sướng khi được gặp lại cố nhân.
Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là Đường Thi.
Đường Thi nhìn nhìn lão đạo đã lạnh tới mức mũi đỏ bừng, hơi mỉm cười, nói:
- Có người mơ thấy ông chủ hiện tại của lão trên đường hoàng tuyền, nên người đó để tôi tới nhìn xem, xem ra, vấn đề còn nghiêm trọng hơn nhiều.
- Ách, ông chủ làm sao? - Lão tỏ ý hỏi.
Đường Thi thở dài, đưa tay chỉ hai mắt của mình, sau đó im lặng không nói.
Lão đạo cũng thở dài, không hỏi tiếp nữa, ngay sau đó lão nhìn phòng sách sau lưng mình, nói: - Có cần tôi đi lay tỉnh cậu ấy không?
- Có đánh thức cũng vô dụng, chuyện này không đơn giản như vậy, nói không chừng sẽ tạo thành rối loạn gì đó, tạm thời nói tình hình cụ thể cho tôi trước đã, lúc xuất hiện anh ấy không nói rõ ràng, chỉ kêu tôi tới đây xem xét một chút.
- Đi, nếu không chúng ta đi vào uống chén trà... ...
Lão đạo nói xong lại nhìn phòng sách chủ đề "Băng tuyết kỳ duyên" phía sau.
Sau đó lắc đầu, nói:
- Quên đi, chúng ta vẫn nên ngồi bên lề đường nói chuyện thì hơn.
... ... ... ...
Trời sáng thời gian, mà phía sau cục cảnh sát sau đã truyền đến tiếng máy móc ầm ầm, một mảnh đất được cải tạo thành bãi đậu xe dưới lòng đất, bởi vì bọn họ muốn đẩy nhanh tốc độ cho nên vừa sáng sớm đội thi công đã bắt đầu thi công.
Trương Yến Phong vừa tỉnh ngủ, đang ngáp dài, bình thường anh ta bận rộn công việc, vì thế chuyện ngủ trong phòng làm việc thật ra chắc khác gì cơm bữa.
Tối hôm qua sau khi trở về từ phòng đọc sách, anh ta lập tức ngồi trong phòng làm việc hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, sau đó bất tri bất giác gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Anh ta lại mơ.
Mơ thấy bản thân mình ngồi trên ghế dài trong công viên, hai người, mình cùng Châu Trạch mặt đối mặt ngồi ở nơi đó, trọng tâm câu chuyện của hai người là gì anh ta đã quên, chỉ nhớ rõ anh ta nhìn thấy trên đùi mình và Châu Trạch đều có một chiếc xiềng xích rỉ sét loang lỗ.
Sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất anh ta làm chính là đi rửa mặt, rửa rửa, rửa mặt xong, Trương Yến Phong cảm thấy cuối cùng đầu óc của mình cũng được thanh tỉnh hơn một chút.
Mới vừa cầm đồ rửa mặt chuẩn bị trở về phòng làm việc bắt đầu công việc ngày hôm nay, trước mặt đã có hai cảnh sát trẻ tuổi đi tới, hai người đang thảo luận chuyện gì đó, khí thế ngất trời, khi đi tới góc đường lập tức đụng phải Trương Yến Phong.
- Đang nói chuyện gì vậy? Chuyên tâm thế?
Trương Yến Phong cũng không tức giận, một người đàn ông trung niên quen việc ngủ lại trong phòng làm việc, đương nhiên sẽ chẳng có chuyện làm giá gì cả.
- Đội trưởng Trương, xấu hổ quá, chúng tôi đang nói chuyện đống đồ vật đội thi công mới đào ra được, có rất nhiều thứ trông giống bài vị. còn có một số đồ gốm. - Một gã cảnh sát trẻ tuổi trả lời.
- Cái gì?
Trương Yến Phong lập tức kín đáo đưa đồ vật trong tay mình cho cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh, sau đó vọt thẳng xuống khu vực thi công phía sau ký túc xá.
Anh ta không nghĩ tới tốc độ của Châu Trạch lại nhanh như vậy, tối hôm qua mình mới nói với anh chuyện của đội thi công, thế mà sáng nay anh đã có thể sắp xếp người cố ý đào sâu xuống để tìm tòi.
Cảnh sát Trương đã hiểu lầm ông chủ Châu.
Sau khi anh ta rời đi không lâu ông chủ Châu lại đã tiến vào trạng thái ngủ say, căn bản là chưa kịp giao phó chuyện này cho lão đạo hay là Hứa Thanh Lãng, để bọn họ đi sắp xếp.
Cho dù bọn họ có sắp xếp được cũng không có khả năng nhìn thấy hiệu quả nhanh như vậy, cho dù là dùng tình cảm dùng mối quan hệ hay dùng phương pháp đơn giản trực tiếp thô bạo hơn, cũng chính là uy hiếp, đều không thể nào tạo ra hiệu quả nhanh chóng như thế.
Đây chỉ có thể nói là vừa vặn.
Vừa vặn nơi này xây dựng bãi đậu xe dưới đất, vì thế cần phải đào xuống một độ sâu tương đối lớn, lại vừa lúc đoán đúng vị trí, moi ra một số thứ gì đó.
Khi Trương Yến Phong chạy đến sân thi công, phát hiện ở đây đã có không ít cảnh sát tới xem náo nhiệt, cũng may nơi này còn nằm trong phạm vi của cục cảnh sát, quần chúng ăn dưa không vào được, cho nên tràng diện vẫn có thể nói là an ổn.
Thật ra, cũng không trách mọi người muốn tới đây xem náo nhiệt, chuyện đào ra thứ gì đó khi đang thi công đã không còn là chuyện mới mẻ gì trên thế giới này.
Trước đây khi Dung Thành sửa chữa một sân vận động, kết quả lại phát hiện dưới bãi cỏ của sân có một cổ mộ, sau đó lại liên tưởng tới chuyện sân vận động thường xuyên được dùng để tổ chức buổi hòa nhạc, đây mới thực sự là "mộ phần nhảy disco" danh xứng với thực.
Nhưng Thông Thành không phải Dung Thành, tuy nói nơi này có thanh danh tốt đẹp như "Thành phố đứng đầu Trung Quốc thời cận đại", nhưng nếu thật sự nói tới chuyện có thể đào ra thứ gì đó từ dưới đất, thật sự không thể nào so sánh với Dung Thành hay Tây An được. Vì thế đối với nhân dân Thông Thành, chuyện náo nhiệt này thật sự là rất hiếm thấy.
- Đào ra thứ gì rồi?
Trương Yến Phong hỏi một người cảnh sát bên cạnh.
- Những thứ được đào lên đều đặt ở nơi này. - Đây là một nhân viên cảnh sát của ngành khác, anh ta lập tức chỉ chỉ đống đồ vật được đặt trên miếng vải trắng bên cạnh: - Đều là mấy món đồ chơi nhỏ linh ta linh tinh, hơn nữa theo tôi, dường như những thứ này còn không phải đồ cổ, có vẻ giống với đồ của thời cận đại.
- Chẳng qua để an toàn, tôi đã nói bọn họ tạm ngừng việc thi công, mà tôi cũng mới vừa gọi điện thoại cho lãnh đạo cục báo cáo chuyện này, lãnh đạo cục nói gọi mấy đồng chí bên cục văn vật quốc gia tới xem thử thế nào.
Trong cục cảnh sát có không ít người, mà trước đó không lâu, vị này đã tham gia hiệp trợ một vụ án buôn lậu văn vật, nên nhãn lực của anh ta cũng có chút đặc sắc.
Trương Yến Phong nhìn nhìn mấy thứ đồ trên vải trắng, phát hiện phần lớn là gốm sứ, gốm sứ được làm thành hình dạng động vật nhỏ, còn có một số bài vị, nhưng đều không phải thứ cho người sử dụng, rất khéo léo, rất nhỏ.
- Chậc chậc, vật thời dân quốc vật, mấy thứ này đều là tạo hình mà đám quỷ Nhật Bản ưa thích, trước đây không ít người Nhật Bản thường mua mấy thứ này cho con nhỏ trong nhà bọn họ.
Trương Yến Phong ngẩng đầu.
Nhìn thấy lão đạo đang ngồi ở vị trí đối diện mình.
Ở bên cạnh lão đạo còn có một cô gái đang độ tuổi thanh xuân, ăn mặc rất dễ khiến người ta cảm thấy “nóng”.
Trương Yến Phong nhận ra lão đạo, lập tức gật đầu với lão đạo, anh ta nghĩ lầm rằng lão đạo là người do Châu Trạch phái tới đây.
- Phía trên này viết cái gì vậy?
Trương Yến Phong chỉ vào chuỗi tiếng Nhật trên bài vị, nói.
Lão đạo kẹt, mặc dù lão là người kiến thức rộng rãi, thế nhưng thật sự đụng tới mấy thứ chuyên nghiệp, lão cũng xấp xỉ như người dốt đặc cán mai.
Ngược lại lúc này Đường Thi đang đứng bên cạnh cũng ngồi chồm hổm xuống, đưa tay chạm lên bài vị này.
Một vị cảnh sát bên cạnh theo bản năng muốn ngăn cản cô ấy, nhưng bị Trương Yến Phong khuyên lui.
- Là thứ được dùng để thờ cúng lễ bái, tế mấy động vật nhỏ. - Đường Thi nói: - Phía trên còn có chữ, chính là văn tế những động vật nhỏ đã vì Đế quốc Nhật Bản mà hy sinh, hy vọng bọn họ có thể tắm rửa trong quang huy của thần Amaterasu…
Lão đạo có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Đường Thi: - Cô hiểu tiếng Nhật sao?
Hơn nữa đây cũng không đơn thuần chỉ là hiểu tiếng Nhật, rõ ràng cô ấy còn rất am hiểu văn hóa Nhật Bản.
Đường Thi không để ý tới sự nghi ngờ của lão đạo, cô ấy phủi tay, lại đứng lên.
Trương Yến Phong thì lại nghĩ đến những lời Châu Trạch nói với mình tối hôm qua, anh nói rất có thể phía dưới này là một trại tập trung, trại tập trung có ý gì, chỉ cần ngời có chút quen thuộc với lịch sử của chiến tranh thế giới lần thứ hai đều biết rõ.
Cho nên lúc này anh ta quay qua nói với Đường Thi:
- Những thứ này đều là thứ người Nhật Bản tế những động vật nhỏ được mang ra làm thí nghiệm, đúng không?
Đường Thi gật đầu.
- Vậy nếu đào móc tiếp, không biết có thể đào được bài vị hay tro cốt của người gì đó không?
Vào thời kỳ chiến tranh xâm lược Trung Quốc, quân Nhật đã tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người sống, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Hiện tại Trương Yến Phong hỏi như vậy, cũng đồng nghĩa với anh ta đang chuẩn bị cho những an bài kế tiếp, nhất định mấy thứ này phải được xử trí thích đáng, dù sao những người này đã phải chịu cực khổ nhiều, hơn nữa còn là đồng bào của mình.
Đường Thi lắc đầu: - Sẽ không có.
- Vì sao? - Trương Yến Phong hỏi.
- Khi sửa sang lại di chỉ 731 đã phát hiện đám người Nhật Bản tạo thành một nơi tế lễ cho mấy động vật nhỏ, nhưng những người sống bị coi thành tiêu bản chết trong phòng thí nghiệm, đừng nói là bài vị hoặc là bàn thờ, ngay cả tro cốt cũng không được giữ lại.
- Vì sao? - Lão tỏ ý hỏi.
- Bởi vì ở trong mắt người Nhật Bản, người Trung Quốc lúc ấy ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận