Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1347: Tôi đã trở về! (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng dù sao anh ta cũng là giống đực.
Vẫn là ôm giống cái trong tay thì thoải mái hơn.
Luật sư An duỗi tay sờ soạng khắp người Bạch Hồ.
Bạch Hồ nhìn thấy luật sư An trở về, cũng chỉ mở mắt ra liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.
Có lẽ, mấy ngày trước ăn đến mức say cua, là lần lang thang gần đây nhất của cô ta rồi.
Cô ta hiện tại, trong ngày thường, ngược lại thật sự có một loại cảm giác vượt qua tất cả mọi thứ, phảng phất tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là mây bay.
- Này, tôi nói này, làm như vậy sờ không đã ghiền, nếu không mệt cho cô một chút, biến thành người rồi lại tiếp tục ngủ, tôi sờ chuyện của tôi, cô ngủ chuyện của cô?
Bạch Hồ không để ý.
- Haiz, nói thật này, không phải khoe khoang gì cả, cũng không có ý gì cả.
- Cô có biết không.
- Lần này ở đồng bắc, tôi đã đụng phải một đại yêu siêu cấp, người thì vẫn nên ăn một chút ngủ một chút, nên nổi giận một chút, ngày đó, tôi đã gặp được chính một vị cực kì tiếp cận quần chúng nhân nhân.
(*nguyên văn là “tiếp địa khí”: ý chỉ một người cư xử như một người bình thường, ý chỉ hòa nhập với cuộc sống của những người bình thường)
Lúc này.
Thằng bé trai cùng Tiểu loli từ trên thang lầu đi xuống.
Chiếc khăn quàng cổ mà thằng bé trai vẫn luôn quấn ở trên cổ trước đó, bây giờ đang được treo ở trên cổ Tiểu loli.
Mèo Garfield đã hình thành thói quen với loại chuyện xem bản thân thành một linh vật như vậy rồi.
Hay cho vị đang ở cạnh nó lúc này, đúng là một tình thánh, bản thân nó chỉ cần lấy lòng vị bên cạnh này thôi.
- A Phát!
Luật sư An kêu lên!
Thằng bé trai có chút ngoài ý muốn vẫy vẫy tay.
Nói:
- Anh trở về rồi sao.
- Tôi đã trở về, tôi lập tức đi tắm, em xem trong mấy ngày nay tôi còn không có một ngày tốt…
- Tôi cùng Lâm Khả đến nhà họ Vương xem thử một chút, Lâm Khả rời nhà cũng được một đoạn thời gian rồi, phải quay về nhà báo tin bình an trước, cơm tối tôi không về ăn đâu.
- Biết đâu chú Vương giữ tôi lại, tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở bên đấy luôn.
Vừa nói.
Thằng bé trai lập tức cùng Lâm Khả cùng đi ra khỏi tiệm sách.
Luật sư An thở dài một hơi.
Trên người toát ra một loại mất mát rất rõ ràng.
- Có loại cảm giác con trai lớn không nghe theo mẹ nữa đúng không?
Lúc này, Bạch Hồ tiện tay bổ thêm cho một đao.
Luật sư An không thèm để ý đến chuyện vụn vặt này, chỉ nói:
- Lão đạo đâu rồi, sao lại không nhìn thấy ông ta, lại đi ra ngoài thưởng thức trà rồi sao?
Một công đôi chuyện nha.
Vừa có thể nịnh hót vừa có thể cùng nhau thưởng thức trà.
Đây là chuyện rất tốt đẹp đấy.
Trên cái thế giới này, hạnh phúc lớn nhất chính là sở thích của cấp trên và bạn giống nhau đấy!
- Ở cách vách.
- Ồ, vậy là lại đi xem ổ pin à?
- Cũng sắp tự mình đi phát điện rồi.
Bạch Hồ cực kì bình tĩnh mà nói.
- Lão đạo sao vậy?
- Chẳng phải anh đi xem một chút là sẽ biết được rồi sao? Buổi trưa cũng chỉ trò chuyện một chút, lúc ông chủ đưa về, người đã hôn mê rồi.
- Tôi đi xem một chút, đúng rồi, ông chủ đâu?
- Ở trên lầu.
- Tôi vẫn nên đi qua thăm lão đạo một phen trước đi.
Luật sư An vội vã đi ra khỏi tiệm sách, đến tiệm thuốc ở cách vách.
Trong mắt hắn.
Mặc dù lão đạo không phải là cấp trên của mình, thế nhưng ông ta là người đảm bảo sau này anh ta có thể trên hông mang đại ấn tiến lên đỉnh cao của nhân sinh hay không đấy!
Lão đạo, tuyệt đối không thể xảy ra bất kì tai nạn gì.
Luật sư An đi vào tiệm thuốc, Phương Phương vẫn đang ngồi ở bên kia tiếp tục xem sản phẩm dưỡng da mặt nạ làm đẹp được beauty blogger đề cử.
Trên người lão đạo không có vấn đề gì, cứ dựa theo lời ông chủ nói trước đó, truyền nước muối sinh lí cho ông ta.
Vào mấy năm trước, lúc công tác quản lý còn chưa được hoàn thiện, rất nhiều bệnh viện, bất kể bạn bị bệnh nặng hay nhẹ, đều sẽ truyền nước muối sinh lý cho bạn, ngược lại truyền thứ này cũng không sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Chào nhé, Phương Phương à, lâu rồi không gặp, trắng ra đấy.
- Anh cũng vậy, luật sư An, trở nên đẹp trai hơn rất nhiều rồi.
Luật sư An búng tay phát ra tiếng với Phương Phương.
Phương Phương cũng trả lại bằng một mị nhãn.
- Tôi vào xem một chút.
- Được.
Phương Phương tiếp tục xem video.
Ngược lại người ở trong tiệm sách đều quen thuộc với tiệm thuốc bên này cả, đều là sản nghiệp dưới tay một ông chủ, trên bản chất mọi người đều giống nhau.
Luật sư An đẩy mở cửa phòng bệnh.
Sửng sốt một chút.
Đã hiểu rõ.
Bốn giường bệnh chen chúc.
Ba nhỏ một lớn.
Lúc luật sư An nhìn thấy trong mấy người nằm ở đây còn có “Khánh”.
Bị dọa sợ đến mức trực tiếp đóng cửa phòng bệnh lại.
Phù phù.
Làm thế này cũng quá khoa trương rồi.
Đây không phải là pin nha.
Thật sự là nhà máy chạy bằng năng lượng nguyên tử đấy.
Mở cửa phòng bệnh thứ hai ra.
Lão đạo đang nằm ở bên trong truyền nước biển.
Người khác vẫn còn chưa tỉnh lại, trong phòng bệnh, cũng rất an tĩnh.
Thật ra thì.
Cho dù bình thường có là một người mạnh mẽ và năng động đến đâu.
Chỉ cần người ấy nằm lên trên giường bệnh một phen.
Bạn đều sẽ đột nhiên cảm giác được người ấy gầy gò và tiều tụy đi.
Lão Trương đến gần một chút.
Nhìn lão đạo nhắm chặt hai mắt không hề nhúc nhích.
Trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Trong ngày thường, thân thể và gân cốt của lão đạo vẫn luôn rất cường tráng, rất ít khi bị bệnh, bất kể gặp phải chuyện gì, đụng phải chuyện đáng sợ gì, lão đạo cũng có thể tiếp tục vui sướng thoải mái xuất hiện ở trước mặt mọi người trong ngay ngày tiếp theo.
Hơn nữa, cũng không biết được tại sao.
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.
Hôn mê một phen mà thôi.
Nhưng trong lòng luật sư An thế nhưng lại xuất hiện một loại cảm giác sẽ phải vĩnh biệt.
Mỗi người đều có giác quan thứ sáu của chính mình, nói cho cùng, dù sao luật sư An cùng là người thường xuyên lăn lộn ở cả hai phía âm dương, đối với loại chuyện sinh tử như thế này, dĩ nhiên là có một sự nhạy cảm hơn bình thường.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy mở, người đi vào là bác sĩ của tiệm thuốc - Tiểu Lữ.
Dạo này, Tiểu Lữ vẫn luôn đang nghiên cứu luận văn y học liên quan tới “chết giả”, có thể là đã đọc sách là thâu đêm suốt sáng, xem đủ loại báo cáo, mắt gấu mèo cực kì đậm đã nói rõ tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận