Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 712: Nôn nghén

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Nhìn hiệu sách hoàn toàn hỗn độn, Châu Trạch hơi bất đắc dĩ, lần này không đau lòng tiền, mà để lỡ chuyện này.
- Ông chủ, ngày mai tôi sẽ đi liên hệ đội sửa chữa tiến vào tu sửa.
Châu Trạch gật đầu, kêu Oanh Oanh đỡ mình đi lên lầu hai, lại bởi vì phòng của mình ở bên cạnh đường dành riêng cho người đi bộ, cửa sổ cũng vỡ vụ, mảnh thủy tinh đầy sàn và giường.
Bất đắc dĩ, Châu Trạch chỉ có thể đi vào phòng khác bên cạnh Hứa Thanh Lãng.
Anh không lên giường, chỉ nằm xuống ghế dựa trong phòng.
Oanh Oanh ở bên cạnh hầu hạ, Châu Trạch chỉ cảm thấy trong đầu mệt mỏi, sau một phen giày vò, thật ra không thật sự đánh nhau với người khác, miệng vết thương duy nhất trên người còn do Oanh Oanh lưu lại.
Nhưng tâm mệt thật.
Trong bất tri bất giác.
Châu Trạch cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Oanh Oanh vẫn đứng bên người Châu Trạch, cô rõ ràng, một khi bản thân rời đi quá xa, ông chủ sẽ thức tỉnh, cũng bởi vậy, cô cứ yên lặng bóp vai cho ông chủ.
Giấc ngủ này.
Đã hơn mười tiếng.
Khi Châu Trạch khoan thai tỉnh lại.
Bên ngoài.
Đã là đêm khuya.
- Ông chủ, anh tỉnh rồi?
Oanh Oanh luôn không rời đi.
Châu Trạch hơi áy náy, mọi khi Oanh Oanh ngủ cùng, hai người đều cùng nằm trên giường.
Nhưng lần này lại vất vả cô ấy.
Khi Châu Trạch nắm lấy tay Oanh Oanh.
Định nói vài lời riêng tư.
Hứa Thanh Lãng vừa vặn đi đến, trong tay bưng cơm canh.
- A, tôi vào không đúng lúc?
Lão Hứa dựa vào khung cửa, cảnh xuân tươi đẹp.
Châu Trạch liếc mắt, nhìn đồ ăn cậu ta bưng trong tay, thật đói bụng.
Hứa Thanh Lãng không trêu ghẹo nữa.
Đi tới.
Lấy bàn nhỏ bày thức ăn lên.
Một nồi đất nhỏ, bên trong là canh bồ câu, một cải ngồng xào, kết hợp với nấm hương, một đĩa rau trộn sứa, một chén cơm.
Uống canh bỉ ngạn hoa.
Bữa cơm này ăn thật sự thơm ngọt.
Cơm xong.
Ông chủ Châu vốn định theo thói quen mà đi xuống ngồi một chút, nhưng vừa nghĩ tới tình huống bên dưới, lập tức tắt tâm tư.
Vừa đúng lúc này luật sư An và lão đạo cũng đi đến, trên cổ lão đạo dán thuốc dán, thoạt nhìn hơi mệt mỏi, ông cũng phúc lớn mạng lớn, nếu xuống xe trễ một chút, đoán chừng lúc này đang ở trong phòng phẫu thuật ở hiệu thuốc bên cạnh cứu chữa.
- Ông chủ, cảnh sát đến đây, phong tỏa hiện trường, muốn điều tra đó, đoán chừng nay mai cũng không thể sửa sang, phải nán lại một thời gian.
Lão đạo hơi bất đắc dĩ nói.
- Lão Trương cũng tới rồi, nhưng ở dưới thu xếp, như vậy đi, dù sao hiệu sách cũng phải sửa sang, vậy chúng ta đi Vân Nam trước, ánh mặt trời nơi đó cũng rất tốt, thích hợp phơi mặn...
- Thích hợp phơi nắng, cũng có lợi cho điều trị khôi phục thương thế của cậu.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến, vẫn còn đang do dự có đi Vân Nam hay không, bởi vì anh luôn cảm thấy, luật sư An đang nhịn một luồng nhiệt tình muốn biết toàn bộ tin tức.
Trời thấy còn thương.
Sau khi ông chủ Châu kết thúc chuyến đi địa ngục trở về đến bây giờ, còn chưa hề được sống yên ổn mấy ngày đâu, anh thật sự muốn nghỉ ngơi một chút, không định vội vã đi giày vò.
- Ông chủ, kể lại chuyện ở địa ngục đi.
Luật sư An bê một cái ghế, ngồi trước mặt Châu Trạch.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
So sánh với chuyến đi địa ngục.
Chuyện Bạch phu nhân ngược lại không được anh coi trọng.
Vừa đúng lúc mọi người đều có mặt.
Châu Trạch đã nói chuyện xảy ra ở trong địa ngục một lần.
Chờ nói đến Doanh Câu một quyền một Diêm La quái.
Mọi người ở đây.
Miệng đều mở đến lớn nhất.
Lớn kiểu có thể nuốt vào ba quả trứng ngỗng.
Mọi người không thể không khiếp sợ, dù sao thập điện Diêm La chính là nhân vật trong thần thoại, kết quả bị người mình đã từng quen biết một quyền đánh bại rụng một pháp thân, trong đại quân âm ty như đi vào chỗ không người.
Đây con mẹ nó đang xem “Tùy Đường diễn nghĩa” đi?
Chờ nói xong.
Luật sư An thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Giơ tay vuốt trán mình.
Có cảm giác thế giới quan sụp đổ.
Châu Trạch nói lâu như vậy, miệng đã khô, Oanh Oanh đi rót cho Châu Trạch một cốc phân mèo.
Đồng thời không quên mang cho luật sư An tách cà phê Nestle instant tinh phẩm quá hạn.
“Ực ực ực ực ực ực... ...”
Luật sư An một hơi uống cả một cái bình lớn.
Khiến Châu Trạch người hiểu chuyện này có phần nghẹn họng nhìn trân trối.
- Oanh Oanh à, ngại quá, giúp tôi thêm một ly đi.
- Ờ, được.
Oanh Oanh đi pha cho luật sư An một ly.
Luật sư An nhìn Châu Trạch, nói:
- Khi anh ngủ, Oanh Oanh đã nói sự việc với tôi, như vậy đi, anh lại nói xem.
Châu Trạch lại nói đến cảnh tượng mình gặp phải trong linh hồn và vừa gặp trẻ sơ sinh trong cái hang đó.
Luật sư An cau mày nghe xong, nói:
- Chẳng lẽ thật sự có tiên?
- Ai biết được.
Hứa Thanh Lãng bắt đầu thu dọn bát đũa.
Tuy rằng trên người anh có cái gọi là “Hải thần”, nhưng chỉ là rắn biển thành tinh mà thôi.
Kể cả con yêu hơi lớn trong rừng già đông bắc kia còn không phải được xưng là đại tiên đông bắc gì đó sao?
Nhưng “Tiên” ở đây và tiên, lại không phải cùng một chuyện.
- Chuyện về Bạch phu nhân, chúng ta điều tra được, nhưng đoán chừng rất khó điều tra ra cái gì, vốn nên có manh mối, nhưng chắc theo âm thanh nổ mạnh kia đã trực tiếp bị vùi lấp. Lại nói, tra Bạch phu nhân vất vả như vậy, tra ra thứ ở sau bà ta thì càng khó khăn.
Luật sư An thở dài, tiếp tục nói:
- Bây giờ đây, vị kia trong cơ thể ông chủ còn đang ngủ say, bằng không có thể hỏi anh ta, nếu anh ta cũng không rõ ràng, đoán chừng không ai biết được.
- Chúng ta hiện giờ.
- Vẫn nghe lời tôi đi.
- Đi Vân Nam, thăng lên cấp bộ đầu, sau đó phát lực xông lên tuần kiểm.
- Tuy rằng âm ty sắp sụp.
- Nhưng thập điện Diêm La là thập điện Diêm La, thập thường thị là thập thường thị, không để tâm đến cờ đại vương thay đổi, chúng ta nắm chặt thời gian làm quan viên cấp trung, nhà ai nắm chính quyền đều sẽ không giết sạch chúng ta, lại còn phải mượn dùng lực lượng của chúng ta để giúp người đó nắm chính quyền.
Quá khứ tương lai, rất nhiều lần bị kẻ thù bên ngoài xâm lược đều đã chứng minh lý luận này rồi.
Đám người trên cùng kia, chết một đám, bởi vì bọn họ không chết không được.
Dân chúng dưới cùng có số lượng lớn nhất, lập tức chết một số lớn, đây là vật hy sinh của rung chuyển.
Ngược lại đại tộc quan lại cấp trung lại có thể may mắn thoát khỏi.
Lúc trước sở dĩ Mãn Thanh nhập quan có thể nhanh chóng ngồi trên thiên hạ như vậy cũng vì nguyên nhân này, Đa Nhĩ Cổn lãnh binh vào Sơn Hải quan, bắc địa đã hàng một đám.
- Đi Vân Nam, rốt cuộc làm cái gì?
Châu Trạch hỏi.
- Việc này, rất cố ý, nói thẳng ra, không tốt, ít nhất tôi có thể biết, ngài không thể biết, tuy rằng không cầu thần bái phật, nhưng dù sao cũng phải nói đến cơ duyên nói đến thành tâm.
- Nếu như mục đích tâm thái nặng, ngược lại khả năng thành chuyện xấu.
- Nói như vậy.
- Kế hoạch của tôi vốn có hai nơi.
- Một nơi là Giang Âm, có biết điển cố lịch sử Diêm Ứng Nguyên kháng Thanh ở Giang Âm không, nhân vật tám mươi ngày giữ tóc nguyện trung thành với triều thái tổ thứ mười bảy.
- Còn có một nơi là lão Đông Bắc, nghe nói trước khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh đã tìm được điểm long mạch.
- Cho dù người khác biết được, cũng không làm được, làm được cũng không dám làm, nhưng ông chủ lại khác, Giải Trĩ còn có thể bị vị trong cơ thể anh hủy đi một sừng, còn lại đều là lông vũ.
- Tuy rằng hiện giờ vị kia đang ngủ say, nhưng không phải còn có một ngọn thái sơn đến sao, anh cũng thật sự vững chắc.
- Đã muốn làm, vậy làm cái lớn.
Châu Trạch đã hiểu được chút, nhưng không hiểu quá rõ ràng, chỉ có điều dựa theo ý tứ của luật sư An, hỏi nhiều quá cũng không tốt, nên không tiếp tục hỏi tới nữa.
Ý tứ đại khái chính là.
Thăng bộ đầu là chuyện nhỏ, nhưng muốn thăng thành bộ đầu tối cao ngậm vàng!
Có phần giống với viết văn trong lớp tiểu học, một học sinh viết ra nguyên văn “Nhạc Dương lâu ký”, được nhận lấy hoa hồng nhỏ hạng nhất cả lớp do giáo viên thưởng cho.
Thưởng cho là nhỏ, bé nhỏ không đáng kể, không tương xứng với nguyên văn “Nhạc Dương lâu ký”, nhưng tiếng tăm của đứa bé này đã nổi lên, về sau phát triển cũng may mắn.
- Được rồi, vậy anh đi bố trí đi.
Châu Trạch gật đầu.
Đi Vân Nam thì đi Vân Nam đi.
Vừa vặn thừa dịp thời gian này sửa mới hiệu sách.
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng đang thu dọn bát đũa đột nhiên ngây ngốc ra đó.
Lập tức.
“Ọe!!!”
Châu Trạch hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Có rồi?
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi, không trả lời.
Luật sư An lại cười cười nói:
- Hương khói có độc, ăn nhiều, nôn nghén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận