Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1479: Lão ca nóng tính (2)

Mấy ngày nay nhiệt độ lên cao, trước khi màu hè đến, vốn dĩ không khí đã trở nên khô hơn nhiều, mũi cũng dễ dàng bị thương, nếu như ngoáy mũi quá mạnh mà nói quả thật rất dễ dàng làm mũi chảy máu.
Ông chủ Châu tiến lên, cầm máu giúp cho nhóc mập đang bị chảy máu mũi kia, nhân tiện dưới sự phối hợp của lão Trương, hướng dẫn cho đám học sinh tiểu học cùng với những giáo viên ở chung quanh một số biện pháp ứng đối chính xác liên quan tới việc mũi bị chảy máu.
Một ít trường hợp gọi là giải quyết theo thói quen, cái nào hữu hiệu, cái nào là sai, đều nói rõ hết cả.
Cuối cùng, hơi soát cảm giác tồn tại một chút, nếu không bản thân anh thật giống như một trợ thủ cầm túi xách mà lão Trương mang theo vậy.
Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc.
Lão Trương từ chối khéo lời mời ở lại dùng bữa tối của lãnh đạo trường.
Lái xe chở Châu Trạch quay về tiệm sách.
Trên đường.
Thỉnh thoảng lão Trương sẽ liếc mắt nhìn sang ông chủ đang ngồi ở vị trí phó lái.
Thật sự thì anh ấy không thể hiểu được, tại sao bỗng nhiên ông chủ lại muốn đi theo anh ấy tới trường học, chuyện này căn bản cũng không phải phong cách của ông chủ nha.
Thật ra thì, Châu Trạch cũng không thể nghĩ ra được, không thể nhớ được lúc buổi chiều, ngoài trừ cầm máu giúp cho một nhóc béo thì anh còn lại được gì nữa?
Vừa nghĩ đến đây.
Châu Trạch không khỏi cũng nhìn về phía lão Trương.
Chỉ cảm thấy hình như lúc này “chính trị tuyệt đối” có chút không nhạy rồi.
Không đúng.
Cũng không phải.
Hình như là chính bản thân anh đang nghĩ sai hướng rồi.
- Sở cảnh sát, bây giờ thực sự không còn chuyện gì khác sao?
- À, vâng, trong một năm ông chủ anh ngủ say, Thông Thành chúng ta, đừng nói đến án hình sự, ngay cả những vụ án trị an thông thường cũng đều ít hơn rất nhiều.
- ... - Châu Trạch.
Sao nghe lời này lại có chút là lạ?
Nhìn ra được.
Trong một năm qua, lão Trương thật sự đã an nhàn hơn rất nhiều, lúc trước anh ấy sẽ không có thời gian chạy đến trường học phổ cập pháp luật gì đó đâu, bây giờ thì sao chứ, thậm chí ngay cả kỹ năng diễn giải cũng đã nắm được thuần thục rồi.
Nhưng cũng may.
Đôi khi lão Trương có thể khiến cho người ta thất vọng một chút.
Nhưng có một người.
Trên phương diện tìm chuyện dẫm trúng hố bom như thế này.
Chưa bao giờ khiến cho người ta thất vọng!
Điện thoại reo, Châu Trạch cầm lên, là điện thoại của lão đạo.
Châu Trạch nghe điện thoại.
Giọng nói đã đè thấp của lão đạo truyền tới từ đầu bên kia của điện thoại,
- Ông chủ, hình như bên chỗ này của tôi đã xảy ra chút vấn đề rồi.
Châu Trạch nghe vậy, chợt ngồi thẳng người.
Có chuyện, rốt cuộc cũng có chuyện!
Đứng ở góc độ của Châu Trạch, anh thật sự hy vọng tốt nhất là có thể làm hết mọi chuyện trong vòng một ngày này, để tránh sau này còn phải tiếp tục chịu giày vò.
Điện thoại của lão đạo, đã cho anh hy vọng có thể đánh nhanh thắng nhanh.
- Ông đang ở đâu?
- Tôi ở khu vực bị phá bỏ và di dời ở trên phố văn hóa.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Châu Trạch vừa đưa tay ra hiệu cho lão Trương thay đổi đường đi đến phố văn hóa, vừa tiếp tục hỏi lão đạo.
- Cửa ở nơi này bị mở ra, sau đó lại có mấy trăm đồng bị nhét vào cửa.
- Có ý gì?
- Đây là xem tôi như một kẻ ngu đấy, ha ha ha ha...! ! !
Bên đầu bên kia của điện thoại, lão đạo cười rất vui vẻ.
Thể hiện ra việc người bình thường kiên cường và lạc quan như thế nào trong nghịch cảnh.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó tôi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ anh, tôi cảm giác có can đảm nha, trong phòng này, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
- Khẳng định như vậy sao?
Châu Trạch có chút hiếu kỳ, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, thông thường lão đạo là người hay mơ mơ hồ hồ nhất, lúc chuyện bắt đầu thì không động não được, đến khi chuyện cũng đã kết thúc rồi, ông ta còn đang choáng váng mà đâm đầu vào.
- Ừm, ông chủ, hạ bộ của tôi thật là nóng.
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu một cái, cái này thì không sai.
- Ông lui về sau cách ra một đoạn đi, cố gắng tìm đến nơi có nhiều người một chút, tôi lập tức tới ngay.
- Được, ông chủ.
...
Lão thái bà rất bất đắc dĩ mà lần nữa nhặt lại mấy trăm đồng đã ném ở cửa lên.
Lão già mặc đạo bào kia, sau khi thấy tiền, lại không tiến tới ngược lại còn lui lại, giống như là đã nhìn thấu mưu kế của bà ta vậy.
Chuyện này làm cho lão thái bà rất là khó hiểu.
Thật ra thì, thật sự mà nói, lão đạo cũng coi một kẻ điển hình của người chưa từng ăn thịt heo những vẫn luôn ngủ chung với heo đi.
Một ít kinh nghiệm cùng giác quan thứ sáu vẫn rất mạnh.
Cộng thêm lần này còn có việc đũng quần nóng lên nhắc nhở.
Ở bên cạnh lão thái bà, có một lão đầu đang đứng, bụng của lão đầu còn đang không ngừng phập phồng phập phồng, phát ra tiếng động của một chiếc máy quạt.
Lão thái bà đưa tay sờ bụng của lão đầu một cái, an ủi:
- Đừng nóng, đừng nóng, tôi đây sẽ ở bên ngoài dẫn dụ ông ta vào trong phòng, nếu quả thực không được, tôi lại đi ra ngoài tìm người khác cho ông.
- Ai kêu ban đầu tôi mù mắt gả cho ông cơ chứ, cả đời này, tôi chính là thiếu nợ ông đi!
Lão đầu nghe những lời này, chủ động đưa mặt mình tiến tới cọ cọ vào vị trí bả vai của lão thái bà.
- Ma quỷ, ban ngày ban mặt, đừng như vậy.
Lão thái bà nhẹ nhàng đẩy đầu của lão đầu ra, sau đó chủ động đi ra ngoài cửa phòng.
Lão đạo đã thối lui đến một quầy trái cây ở vòng ngoài của khu vực phá bỏ và di dời, mua một nải chuối tiêu ở trên quầy, vừa ăn vừa quan sát tình huống chung quanh.
Rất nhanh.
Ông ta đã nhìn thấy lão thái bà kia – người lúc trước còn muốn nuốt tiền đặt cọc – đi ra ngoài.
Lão thái bà dưới chân thướt tha, bóng dáng chập chờn, trẻ hơn năm mươi tuổi, nhất định cũng là một đóa hoa trong thôn đi.
Chỉ tiếc.
Vào cái tuổi này.
Lại bày ra cái tư thế này.
Lại có vẻ có chút...
Khẩu vị của lão đạo không giống với luật sư An, nhưng cho dù có khác hơn nữa, lão đạo có thích Đại muội tử, cũng không đến mức là loại Đại muội tử chỉ nhỏ hơn mình có hai ba tuổi này nha.
Lão thái bà thấy sắc dụ không được, lập tức lo lắng chạy tới, vội vàng nói:
- Lão đầu tử nhà tôi đột phát bệnh tim rồi, van cầu các người thương xót, giúp tôi đưa ông ấy đi bệnh viện đi, trễ nữa thì sẽ không còn kịp nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận