Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 475: Gạt quỷ, gạt người?

- Phù... Phù... Phù...
Gió ngoài cửa sổ không ngừng thổi màn lung lay, như có một cái bóng màu đen đang không ngừng quanh quẩn ở bên ngoài.
Dưới màn đêm, bên ngoài cửa sổ, rốt cuộc có ai đang đứng?
Có lẽ.
Phần lớn người khi còn bé đều từng có cảm giác này, cũng từng có nghi ngờ tương tự.
Chu Thắng Nam mở to mắt, nằm trên giường.
Cô bé có căn phòng của riêng mình.
Có giường lớn của mình.
Tủ quần áo của mình.
Bàn trang điểm của mình.
Cô bé có.
Một gia đình có điều kiện rất tốt.
Toàn bộ Trung Quốc, nếu làm thống kê số lượng con gái tên Thắng Nam, hẳn sẽ thống kê ra được một con số kinh người.
Có lẽ bản thân các gia trưởng không cảm thấy gì.
Nhưng bản thân cái tên này vốn mang theo một loại áp lực, cho dù là chủ của cái tên này cũng sẽ chán ghét tên của mình.
Phảng phất như mình sinh ra, phảng phất như giới tính của mình.
Đối với cha mẹ gia đình mình.
Là một loại bất đắc dĩ.
Là một loại than thở phải chấp nhận.
Muốn con trai.
Lại sinh ra con gái.
Vạn bất đắc dĩ, phải đặt cho con cái tên "Thắng Nam" này.
Coi như là một loại "lừa mình dối người" của cha mẹ gia trưởng.
Vì luân lý đạo đức kiến thiết nên nhân loại khiến bản thân có thể khác với cầm thú, có thể chậm rãi rời khỏi danh sách vạn loài động vật.
Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt, luân lý đạo đức vặn vẹo thường sẽ mang tới tác dụng phụ, bắt đầu tự đi thương hại đồng loại mình.
Hiện tại là năm giờ sáng.
Chu Thắng Nam đã tỉnh lại từ rất sớm.
Nhưng cô bé không biết mình nên làm gì.
Năm nay cô bé sáu tuổi, vốn là tuổi đi nhà trẻ, nhưng người trong nhà không để cô bé đi nhà trẻ, mà mời giáo viên tư thục tới nhà dạy dỗ cô bé.
Cô bé không phản kháng, cũng không hiểu cách phản kháng.
Không ngủ được, trời còn chưa sáng.
Cô bé sẽ không ầm ĩ, cũng sẽ không khóc nháo.
Cô bé có một gia đình.
Nhưng gia đình này hơi hắc ám.
Cô bé không biết vào thời điểm này, bản thân mình có thể làm gì.
Xem tivi?
Xem manga?
Tới phòng của cha mẹ mình, tiến vào chăn làm nũng với bọn họ?
Cô bé chỉ dựa vào đầu giường, ngồi đó, vẫn, ngồi.
Vẫn ngồi có tới khi mặt trời chiếu tia sáng đầu tiên.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, hẳn là bà của mình rời giường, đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà mình.
Cô bé cũng bắt đầu dậy.
Mặc quần áo.
Rửa mặt.
Sau khi khiến bạn thân thật sạch sẽ xong.
Cô bé chậm rãi đi xuống lầu.
- Thắng Nam à, đến, ăn cơm.
- Vâng, bà nội.
Thắng Nam không ngồi vào bàn ăn.
Mà cô bé đứng ở cửa gian phòng nhỏ ở góc rẽ phòng khách.
Bà nội bưng một cái khay lên đây, trên khay có để cháo và bát đũa.
Cái gọi là ăn cơm.
Cũng không phải gọi cháu gái ăn bữa sáng chung.
Cô bé có ăn hay không cũng không sao cả, cô bé có đói bụng không cũng không sao cả.
Nhưng Bồ Tát tuyệt không thể thua thiệt.
Bà nội cẩn thận mang cống thực lên, bày tốt, sau đó quỳ xuống trên bồ đoàn phía trước, thành kính dập đầu.
Trong trí nhớ của Chu Thắng Nam, bà nội vốn không tin Phật, không biết từ lúc nào bà nội bắt đầu tin.
Quỳ sau lạy xong.
Bà nội đứng lên, đưa tay bắt lấy cổ tay Chu Thắng Nam.
Kim tiêm bị bà nội cầm ra, đâm thẳng vào trong cánh tay Chu Thắng Nam, rút nửa ống máu.
Ngay sau đó, bà nội rót máu của cháu gái vào trong bấc đèn.
Chu Thắng Nam không biết đây là biện pháp bà nội học được từ nơi nào, nhưng cô bé rất thích biện pháp này, bởi vì so với rút máu, những phương pháp khác khiến bản thân mình càng thêm khó chịu hơn.
Bà nội lại quỳ sát xuống dưới, cô bé cũng bắt đầu quỳ lạy, chỉ có điều lần này, cô bé quỳ lạy bức họa dưới bàn thờ kia.
Trong tranh.
Có hai quỷ sai, phía trước bọn họ là một bé trai.
Bà nội lẩm bẩm mà khấn cầu, vô cùng thành kính.
Chu Thắng Nam nhìn về phía bức họa kia, cô bé đã xem bức họa này không biết bao nhiêu lần.
Rất nhiều ngày đêm, bà nội cầm roi hoặc cha cầm đầu thuốc.
Hoặc là dứt khoát khiến mình tự đánh mình.
Ngay trước bức tranh này.
Ý là để hai quỷ sai trong bức tranh này nhìn thấy.
Còn nói.
Chỉ cần mình làm như vậy.
Cha có thể có con trai.
Đúng.
Cha muốn có con trai.
Bà nội cũng muốn có cháu trai.
Bọn họ muốn bé trai.
Là bé trai có cấu tạo phía dưới khác với mình.
Chu Thắng Nam rõ ràng, trong nhà này, bản thân mình hoàn toàn là một vai dư thừa, từ khi bản thân mình vừa ra đời, mình đã là dư thừa cho tới bây giờ.
Cô bé quên mất rốt cuộc mình có từng khóc hay không.
Cũng mơ hồ rốt cuộc mình có từng náo loạn hay không.
Nếu như đây là một thành vây.
Vậy căn bản nó vốn không có cửa cho người ta ra vào.
Người ngoài thành không thể nhìn thấy bên trong.
Người trong thành cũng không được đi ra bên ngoài.
Cô bé không cách nào quyết định bản thân mình được sinh ra trong gia đình nào, một khi đã được sinh ra, cô bé không có lựa chọn nào khác.
Bồ Tát ăn xong rồi.
Nên tới người ăn.
Chu Thắng Nam ngồi xuống bàn cơm, bà nội múc cháo cho cô bé.
Trên bàn còn có bánh bao nhỏ và dưa muối, trứng gà sữa càng sẽ không thiếu.
Ngoài ra, trong căn phòng nhỏ này.
Bà nội vẫn luôn đối tốt với chính mình.
Quan tâm tới bữa ăn của bản thân mình.
Quan tâm tới đồ bản thân mình mặc.
Rất che chở cho mình.
Rất săn sóc mình.
Giống như đang hết lòng chăm sóc tâm can bảo bối của mình.
Chu Thắng Nam nhớ kỹ.
Trước đây bà nội xuất thân từ hộ chăn nuôi heo chuyên nghiệp, từ đó cung cấp cho cha lên đại học ra làm việc.
Cha ra rồi, cha ngồi bên cạnh bàn, cười cười với Chu Thắng Nam sau đó hỏi:
- Bồ Tát đã ăn rồi sao?
- Đã ăn rồi. - Bà nội trả lời.
- Ừm.
Cha tùy tiện ăn một chút, sau đó đứng dậy muốn đi làm. Trước khi đi, cha còn cố ý nói: - Đêm nay con không về.
- Ừm, đừng về.
Chu Thắng Nam biết, đêm nay cha muốn đến chỗ những người phụ nữ khác.
Mà chuyện này.
Bà nội cũng biết.
Cha muốn có con trai.
Bà nội cũng muốn có cháu trai.
Hai mẹ con có mục tiêu giống nhau.
Đứa con đầu tiên mẹ sinh ra là bản thân mình.
Sau đó ba đứa con liên tục, đều siêu âm ra được là con gái, đều phá thai.
Thật ra, ở thật lâu trước đây, quốc gia đã có quy định, khi siêu âm không được phép tiết lộ giới tính của đứa bé.
Nhưng quy định vĩnh viễn là tốt, dự tính ban đầu của phía trên cũng vĩnh viễn là tốt.
Vậy mà.
Tồn tại chấp hành quy định không phải máy móc, mà là người.
Cho dù quy định là vậy, nhưng hàng năm, số lượng biết đứa con trong bụng mình vợ là con gái quyết định sảy thai, tuyệt đối là nhiều vô số kể.
Cái này hoặc giả.
Cũng là một loại may mắn.
Nếu những bé gái kia được sinh ra trong gia đình vốn không thương yêu gì bé gái này, thật ra không bằng rời khỏi từ sớm, đi đợi một vòng luân hồi mới.
Dứt khoát kết thúc ngay từ đầu, còn tốt hơn đợi khi bé gái được sinh ra lại phải gánh chịu đãi ngộ bất công, phảng phất cũng không phải chuyện gì xấu.
Nhưng Chu Thắng Nam rõ ràng.
Cha có thật nhiều phụ nữ ở bên ngoài.
Dường như có mấy người phụ nữ mang thai.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ mang thai con gái, cuối cùng đều phá thai.
Cha là một nha sĩ.
Cha muốn để người phụ nữ của mình sẩy thai cũng đơn giản như nhổ răng cho bệnh nhân của mình, gọn gàng mà linh hoạt.
Không có con trai, sinh nhiều con gái hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với hai mẹ con bọn họ.
Đây là một loại chấp niệm.
Một loại chấp niệm không thể tưởng tượng nổi dưới con mắt của người ngoài.
Sau khi cha đi rồi mẹ mới ra.
Tóc mẹ hơi rối loạn.
Tinh thần không tốt lắm.
Chu Thắng Nam hơi sợ mẹ của mình.
Nhất là khi mẹ mình vừa ngồi xuống bàn thì.
- Bốp!
- Thật nóng!
Mẹ bị cháo phỏng miệng.
Mẹ lập tức lật úp chén cháo, cháo thịt nóng bỏng đổ lên người Chu Thắng Nam.
Thân thể Chu Thắng Nam khẽ run lên, cô bé không la đau, thậm chí còn không để ý tới.
Mẹ cố ý.
Cô bé biết.
Mẹ không thích bản thân mình, mẹ hận bản thân mình.
Mẹ cảm thấy, đầu sỏ khiến gia đình thành ra thế này chính là Chu Thắng Nam.
Nếu như mình là một bé trai, mẹ đã có thể có được gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
- Đứa bé xui xẻo này, vừa nhìn đã thấy tức!
Mẹ cầm đũa lên đánh vào người Chu Thắng Nam.
Chu Thắng Nam cứ ngồi bất động ở đàng kia, mặc cho mẹ đánh.
Đánh đi.
Tuy rằng chiếc đũa này quất lên người cũng đau.
Nhưng so với việc lấy đầu thuốc đâm lên hay lấy đao cạo…
Thì không tính là gì.
Bà nội ngồi ở chỗ kia, an tĩnh nhai nuốt lấy màn thầu trong miệng.
Lúc này bà nội.
Như Cổ mẫu trong Hồng Lâu Mộng.
Cao cao tại thượng nhìn phía dưới cãi nhau ầm ĩ.
Bữa sáng kết thúc.
Mẹ lại đi lên tầng, liên tục sanh non ba lần khiến mẹ không cách nào tiếp tục mang thai, cũng khiến tinh thần của mẹ gặp phải đả kích khổng lồ, cả ngày mẹ chỉ biết tự giam mình trong nhà.
Mà chính mẹ cũng biết.
Chồng mẹ.
Còn đang cố gắng có được một bé trai.
Ở bên ngoài.
Ở trên người người phụ nữ khác.
Vất vả cần cù cày cấy.
Khi mọi người xem phim trên ti vi, thường sẽ cảm giác sai lầm, luôn cảm thấy trong hiện thực không thể nào có chuyện thế này phát sinh.
Nhưng trên thực tế.
Những chuyện phát sinh trong hiện thực thường có thể càng giống phim truyền hình hơn cả phim truyền hình.
Loài người không có giới hạn cuối, khi họ điên cuồng lên còn đáng sợ hơn cả nghệ thuật gia điên cuồng.
Giáo viên dạy tại nhà đến.
Ban ngày.
Là lúc nên học tập.
Chờ đến tối thì.
Giáo viên dạy tại nhà đi.
Bà nội gọi cô bé:
- Ăn cơm tối.
Chu Thắng Nam ra, cô bé ngoan ngoãn đứng trước cửa gian phòng nhỏ.
Bà nội mở cửa, cùng cô bé đi vào.
Trong tay bà nội xuất hiện một lưỡi dao.
Cô bé cởi bỏ quần áo của mình.
Trên người lại nhiều thêm một vết thương, máu tươi bắt đầu chảy ra.
Bà nội quỳ trên mặt đất, bắt đầu khóc, ôm cô bé khóc.
- Ôi cháu gái số khổ của tôi.
- Ông trời, ông trời hãy mở mắt nhìn đi.
- Ôi cháu gái số khổ của tôi.
- Ôi tâm can bảo bối của tôi...
Bà nội thường xuyên khóc.
Bà ấy cảm thấy, khóc có thể cảm động Bồ Tát, cảm động hai người trong bức họa kia.
Giống như khi người nông thôn lo liệu tang sự vẫn thường khóc nức nở, lúc trước còn đang chuyện trò vui vẻ, miệng cười không ngớt, nhưng vừa đi vào cửa lập tức có thể khóc ra một màn "kinh thiên động địa", bà nội cũng kế thừa kỹ năng này.
Cô bé nói Bồ Tát rất bận rộn, nếu mình không kêu to một chút, Bồ Tát sẽ không nghe rõ.
Nếu như Bồ Tát không nghe rõ sẽ không để ý đến mình.
Chu Thắng Nam nhìn nhìn bà nội ôm bản thân mình quỳ dưới đất.
Lại nhìn trước mặt một chút.
Đột nhiên.
Cô bé nhìn thấy hai người trong bức họa kia như vừa nhúc nhích, đúng vậy, nhúc nhích.
Một người trong đó như đang cười với mình.
Cô bé lập tức hô lên:
- Bà nội, người trong bức tranh động.
Cô bé rất vui vẻ.
Thậm chí còn tung tăng.
Có lẽ.
Khi cha và bà nội thành công như ý.
Mình cũng có thể thoát khỏi cuộc sống chết lặng này đúng không?
Khó tiêu diệt cũng khó bóp chết nhất thường là ảo tưởng.
- Bốp!
Bà nội tát thẳng vào miệng, vào mặt Chu Thắng Nam.
Quát lớn:
- Đứa nhóc chết tiệt, mày lừa ai đó? Nói mò nói bậy cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận