Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 471: Bạo lực gia đình

Trong ánh mắt cô bé không có chút thần thái nào, rõ ràng là một cô bé rất đáng yêu, rất tinh xảo, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô bé như một thi thể không cảm giác.
Ông chủ Châu không phải người có lòng nhân ái, thậm chí nhiều khi, anh có vẻ hơi ích kỷ và không tốt, cho dù thỉnh thoảng anh có làm việc tốt cũng chú ý "xem tâm tình".
Nhưng vào lúc này, trong lòng Châu Trạch vẫn nhói lên.
Nhân loại vẫn luôn mang theo thân cận và huyễn tưởng tốt đẹp đối với những thứ tốt đẹp, mà ở cô bé này, huyễn tưởng đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
- Nhà em ở đâu? - Châu Trạch hỏi.
Con bé lặng lẽ.
Cô bé không sợ hãi.
Cũng không hoảng loạn.
Chỉ chết lặng như đã nhận mệnh.
Ở trong nước, bạo hành gia đình cũng không tính là chuyện hiếm hoi gì, phần lớn người trong quá trình sinh hoạt và trưởng thành, hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói tới.
Thậm chí không ít người còn từng trải qua.
Một số quốc gia Âu Mĩ đã có hệ thống pháp luật đầy đủ để bảo vệ trẻ nhỏ, nhưng loại chuyện này vẫn cứ tiếp diễn, cấm mãi không hết, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện scandal rất lớn.
Huống chi vấn đề gia bạo luôn cũng như nê bồ tát trong nước, người Trung Quốc vẫn bị quan niệm chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài quấy phá.
Phần lớn người sẽ im lặng, thậm chí ngay cả người bị hại cũng im lặng, ở một mức độ nào đó, thật ra bọn họ cũng là đồng lõa.
- Sao vậy?
Trương Yến Phong đến.
Anh ta cảm thấy dường như hôm nay mình chẳng làm được chuyện gì cả, chỉ đang không ngừng đi vào phòng sách rồi rời khỏi, lại đi vào phòng sách rồi lại rời khỏi. Hiện tại chỉ mới qua nửa ngày, mình đã trở về phòng sách ba lần.
Ở bên cạnh Trương Yến Phong còn có mấy cảnh sát đồn công an bản xứ, trước mặt lão Trương, mấy cảnh sát này không làm giá kiêu ngạo gì, để lão Trương đi ở phía trước.
- Đúng rồi, cặp vợ chồng lừa dối quyên tiền lúc trước đã bị tôi dẫn về cục cảnh sát. Yên tâm đi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ đâu, bọn họ lừa dối quyên được khoản tiền quá lớn. Nhưng lần này là thế nào?
Lão Trương đẩy cửa phòng giải phẫu ra đi đến.
- Hành hạ trẻ em.
Châu Trạch nói.
Lão Trương sửng sốt, đưa tay vén chăn lông che trên người cô bé ra, thấy một màn thê thảm trên người cô bé, dù là lão cảnh sát hình sự thường thấy mưa gió như lão Trương cũng cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng.
- Là tên súc sinh nào làm? - Lão Trương hỏi.
Cảnh sát hình sự có ánh mắt rất sắc bén, nhìn lướt qua quần áo và giày dép của cô bé, không giống đứa bé bị lừa bán.
Mấy đứa bé bị bắt cóc lừa bán, có bị ngược đãi cũng rất bình thường, mấy năm nay tình huống đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mười mấy năm trước, khi lão Trương mới làm cảnh sát hình sự, khắp nơi trên toàn quốc là tập đoàn phạm tội lừa bán trẻ con.
Có người bức bách bọn trẻ phải đi ăn xin, đánh gãy chân hoặc chọc mù mắt bọn trẻ.
Cũng có người yêu cầu bọn trẻ phải cướp bóc ăn trộm.
- Không biết, anh điều tra thử xem. Còn nữa, cô bé này té xỉu ở phố đi bộ Phố Nam, được người đưa tới đây, anh có thể điều camera giám sát xem thử xem.
Châu Trạch cởi áo blu trắng ra, nhận lấy khăn ướt từ trong tay Phương Phương lau một hồi.
Khi Châu Trạch đi ra khỏi phòng giải phẫu, nhìn thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục ngồi trước tiệm thuốc.
Đối phương cười cười với chính mình.
Châu Trạch cũng cười đáp lại, sau đó lập tức trở về nhìn lão Trương.
Rất rõ ràng, nữ cảnh sát này theo chân lão Trương tới đây, lại nhìn nhìn quân hàm cảnh sát trên bả vai nữ cảnh sát, đây vốn không phải cảnh sát tôm tép làm chân chạy cho lão Trương, trên thực tế, lão Trương làm chân chạy cho người ta còn có thể.
Chẳng lẽ mùa xuân thứ hai của lão An lại tỏa sáng rồi?
Vóc người cũng không tồi.
Phụ nữ mặc cảnh phục rất xinh đẹp, cũng giống như mấy người đàn ông vẫn đẹp trai cho tới trước khi cắt tóc húi cua vậy.
Tuy nói tuổi tác của người phụ nữ này không còn nhỏ nữa, đoán chừng sắp ba mươi, nhưng mật đào... ... Khụ.
Chỉ có điều.
Vẫn không thể đẹp như Oanh Oanh nhà mình.
Còn không đẹp bằng viện trưởng Lâm.
Ừm.
Vẫn là chế phục bác sĩ càng có cảm giác hơn, mình cũng quen với tình cảnh ở bệnh viện hơn.
- Anh Từ đang so sánh tôi với các hồng nhan tri kỷ của anh sao?
Cảnh sát Trần trực tiếp mở miệng nói.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Anh tin tưởng, khi mình nhìn cô ấy mình đã thu liễm tâm tình.
Phải biết rằng trong lúc đàn ông len lén quan sát phụ nữ, thường sẽ làm bộ rất đứng đắn.
Tỷ như khi đi trên đường liếc trộm chân mấy cô gái, lại tỷ như khi đi ngang qua tiệm uốn tóc, đàn ông thường sẽ làm bộ chính khí nhanh chóng liếc qua, không dám dừng lại quá lâu.
Còn nữa, ông chủ Châu là người đã từng chết một lần, nếu anh nguyện ý, anh có thể làm được tới mức hỉ nộ không hiện ra sắc thái.
Thế nhưng ánh mắt của nữ cảnh sát này rất lợi hại.
Lúc này, lão Trương đi ra nói với Châu Trạch: - Đã hỏi được tên, tôi sẽ sai người tra xét thử, đợi lát nữa lại phái người tới nhà cô bé nhìn xem.
- Anh thấy châm trong khay kia chưa? - Châu Trạch hỏi.
- Châm, châm gì?
- Trên hai cánh tay cô bé có tận mấy cái châm, tôi mới vừa lấy ra giúp cô bé, châm này là bị người đâm vào.
Lão Trương hít sâu một hơi: - Như vậy đi, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn người đi tới nhà cô bé.
Châu Trạch gật đầu.
Lúc này, Phương Phương đi tới bên cạnh Châu Trạch, lấy ra một phần thư mời mở miệng nói: - Ông chủ, đây là thư mời học viện nghệ thuật Thông Thành gửi tới, hy vọng có thể mời người trong phòng khám bệnh chúng ta tới chỗ bọn họ ở một tuần lễ.
- Hình như có phần huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, cần phải phân phối một số bác sĩ tới.
- Mấy người đi là được rồi. - Châu Trạch nói.
Phương Phương nhún vai, cô ấy còn tưởng rằng ông chủ thích đi nên cô ấy mới cố ý hỏi. Học viện nghệ thuật đấy, vừa nghe đã biết chắc chắn bên trong có rất nhiều cô em tính cách hoạt bát lại thoáng đãng.
Còn có rất nhiều con sói nhỏ đẹp trai đáng yêu.
- Chỗ bọn họ không phải huấn luyện quân sự, là huấn luyện cùng với cảnh sát trong bót cảnh sát chúng tôi. - Trương Yến Phong chen lời nói: - Vì mấy năm gần đây số lượng sinh viên bị hại bị lừa phát sinh tương đối nhiều, tính lặp lại cao, cho nên nhà trường cố ý sắp xếp \cảnh sát chúng tôi bổ túc cho đám học sinh, luyện thêm chút kinh nghiệm đánh cận chiến... Anh cũng đi với chúng tôi chứ?
Lão Trương mời Châu Trạch.
- Vì sao?
- Y thuật của anh khiến tôi yên tâm.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Vì hiện tại có người ngoài ở đây, cho nên lão Trương không tiện gọi Châu Trạch là ông chủ hay lão đại, đội trưởng một đội cảnh sát hình sự lại gọi ông chủ một tiệm sách là "ông chủ" hoặc "lão đại", đúng là khiến người bên ngoài khiếp sợ thật.
Lúc này, điện thoại của lão Trương vang lên. Lão Trương nhận điện thoại, sau khi đáp lại vài tiếng anh ta lại kêu người ở đầu bên kia điện thoại gửi thứ đó qua Wechat cho anh ta. Cúp điện thoại, lão Trương nói thẳng:
- Tìm được tin tức gia đình cô bé kia rồi, ở Cảnh Uyển Tây Thành, cha là nha sĩ, còn là nha sĩ rất có danh tiếng.
Cảnh Uyển Tây Thành cách Phố Nam không xa, đi bộ cũng có thể đến, nơi ấy được đánh giá là khu vực có giá nhà đất tương đối đắt đỏ ở Thông Thành. Có thể mua nhà ở đây, cơ bản đều là phi phú tức quý.
- Cùng đi chứ? - Lão Trương đề nghị.
- Có thể để anh Từ đi cùng chúng ta không? Dù gì anh Từ cũng có thể tính là người báo án. - Cảnh sát Trần nói.
Châu Trạch do dự một chút, vẫn đáp ứng.
Lão Trương lái xe, Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cảnh sát Trần ngồi ở phía sau, phía sau còn có một chiếc xe của đồn công an bản xứ.
Chuyện hành hạ trẻ em này nói lớn thì có thể lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, thật ra quan trọng nhất vẫn phải xem thái độ và quyết tâm của người chấp pháp.
Có lẽ.
Điều cô bé này nên cảm thấy đáng mừng nhất.
Trương Yến Phong là loại cảnh sát khinh thường ba phải, thích làm việc thật cẩn thận, đến nơi đến chốn.
Ngồi ở vị trí kế tài xế, Châu Trạch nhẹ nhàng bĩu môi với lão Trương.
Ý anh đang muốn hỏi.
Rốt cuộc cảnh sát Trần này có quan hệ thế nào với anh ta?
Lão Trương còn chưa kịp len lén trả lời, cảnh sát Trần ngồi ở phía sau đã trực tiếp mở miệng nói:
- Trước khi anh ta muốn đi chấp hành nhiệm vụ nằm vùng đã gọi điện thoại thổ lộ với tôi, anh ta nói nếu như anh ta có thể sống, hoàn thành nhiệm vụ trở về, anh ta muốn tôi làm bạn gái của anh ta.
- ... ... - Lão Trương.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ha ha, vậy cô có đồng ý không? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi cự tuyệt. - Cảnh sát Trần trả lời: - Bởi vì tôi cảm thấy phương thức này quá máu chó, dù gì chúng tôi cũng không quay phim cảnh sát khổ tình.
- Đúng, bình thường vai cảnh sát này nhất định sẽ hy sinh ngay đêm trước khi nhiệm vụ hoàn thành.
Sau khi trêu chọc câu này.
Châu Trạch im lặng.
Đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình đùa quá mức rồi, không có gì đáng buồn cười cả.
Bởi vì đúng là đồng chí cảnh sát đáng kính kia, Ngô Cảnh Trạch chân chính đã hy sinh ngay đêm trước khi nhiệm vụ hoàn thành.
Phù... ...
Tay cầm tay lái của Lão Trương.
Run nhè nhẹ.
Châu Trạch duỗi nhẹ tay đập lên bả vai lão Trương: - Nắm lấy cơ hội đi.
Tuy nói trước đây cảnh sát Trần đã cự tuyệt Ngô Cảnh Trạch, nhưng lần này cô ấy nguyện ý chủ động gặp lại anh ta, đồng thời còn ngồi trên xe của anh ta, thật ra đã biểu lộ một thái độ khác.
Lại nhìn nhìn quân hàm cảnh sát của người ta cao như vậy.
Đúng là không cần nịnh bợ lấy lòng một đội trưởng đội cảnh sát hình sự trong cục công an thành phố.
Lão Trương cười chua xót.
Con trai của anh ta đã có bạn gái, còn chuẩn bị hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, chiến đấu nỗ lực chống lại xã hội xuống dốc.
Đối với chuyện nam nữ tình trường, lão Trương tuyệt không phải thanh niên sức trâu.
Nhưng loại "ân tình" này anh ta có thể nhận lấy như ăn mật thật sao?
Đã đến mục đích, bởi vì đây là tiểu khu hạng sang, cho nên bảo vệ cửa không để người ngoài tùy tiện vào.
Các đồng chí của đồn công an bản xứ đi theo phía sau đưa giấy chứng nhận thân phận cho bảo vệ cửa.
Châu Trạch và lão Trương để cảnh sát Trần ngồi trên xe, hai người tạm thời xuống xe châm điếu thuốc.
- Đừng trưng ra bộ dạng cau mày sầu khổ nữa, anh đã không phải lão hói đầu sắp năm mươi tuổi.
- Hiện tại anh mới 30, là lúc huyết khí phương cương mỗi sáng sớm nhất trụ kình thiên.
Lão Trương liếc Châu Trạch.
- Nữ quan cảnh sát này có dáng dấp không tệ, có năng lực lại có khuôn mặt đẹp, nói thật, bỏ lỡ cô ấy thực sự rất đáng tiếc. Anh cũng không cần cảm thấy áy náy với nguyên chủ của thân thể này làm gì.
- Nữ quan cảnh sát khôn khéo cũng rất lý trí, đầu tiên cứ thử xem, xem cô ấy có phải loại hình bản thân mình thích hay không, không nên xử sự theo cảm tính.
- Nếu cô ấy thực sự coi trọng anh, nói rõ người cô ấy coi trọng là Trương Yến Phong anh mà không phải Ngô Cảnh Trạch.
- Anh xem phụ nữ chuẩn như vậy sao?
- Cũng được.
- Tôi nghe lão đạo nói, đời trước anh là một lão lưu manh?
- ... ... - Châu Trạch.
- Tôi không có dành nhiều thời gian cho chuyện tình cảm, đương nhiên, cô ấy là một người phụ nữ rất tốt, tôi có thể cảm giác được.
Lão Trương phun ra một vòng khói, vẻ mặt có chút thổn thức.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai lão Trương, nói:
- Lão Trương à, có một vấn đề tôi cảm thấy tôi và anh cần cùng tham thảo, trước đây vấn đề này đã từng khiến tôi cảm thấy rất hoang mang.
- Vấn đề gì?
- Đó chính là hiện tại anh đã đổi lại thân thể, DNA vân tay gì gì đó cũng đều đổi hết.
- Giả như.
- Tôi nói là nếu như.
- Ý của tôi là có thể.
- Ngộ nhỡ anh và nữ cảnh sát này ở cùng nhau.
- Anh nói xem có phải anh đã bị đội nón xanh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận