Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 689: Ngọc Diện La Sát!

- Nhưng sau này.
- Trương Kiển tiên sinh lại đột nhiên biết được chân tướng.
- Trong cơn giận dữ.
- Mới gỡ biển lệnh người phá từ miếu!
- Lão An, thiêu bức tranh này đi!
- Được!
Luật sư An lập tức đứng dậy, giả bộ định mang bức tranh này đi.
- Lão đây sai rồi, sai rồi, không nên thừa nước đục thả câu, không nên thừa nước đục thả câu!
Lão già trong bức tranh lập tức quỳ xuống dập đầu.
Đồng thời kêu lên:
- Bởi vì thân thế của Bạch phu nhân vốn là giả!
Nghe được câu này.
Oanh Oanh bên cạnh biến sắc.
Trong mắt Châu Trạch cũng lộ vẻ nghiêm túc, thúc giục:
- Nói nhanh đi!
- Là như vậy, truyền thuyết trong dân gian vốn có của Bạch phu nhân, thân thế này là một vị tiểu thư nhà giàu ở triều Thanh, vì trong khuê truyền ra tin đồn cấu kết với một thư sinh, bị người trong gia tộc thi hành gia pháp!
- Đây thật ra xem như phù hợp với xuất thân của miếu thần dân gian, đều là nhân vật đáng thương, người phụ nữ đáng thương, chuyện xưa đáng thương.
- Nhưng thật ra không phải.
- Vị Bạch phu nhân này cũng không phải xuất thân từ dòng dõi thư hương gì.
- Bà ấy.
- Bà ấy.
- Bà ấy...
Lão già dừng lại một chút, cũng không phải vì thừa nước đục thả câu.
Mà bởi vì khi nói đến đây.
Cho dù là tranh thủy mặc đơn giản.
Nhưng vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi hoảng hốt trên mặt ông ta.
Chỉ có điều vẫn cắn răng tiếp tục nói:
- Bà ấy có xuất thân tóc dài!
(*) Tóc dài: từ khinh miệt của giai cấp thống trị nhà Thanh gọi quân đội Thái Bình Thiên Quốc.
- Vả lại là con gái nuôi được Trung Vương Lý Tú Thành yêu thích nhất!
- Được người dưới gọi là “Ngọc Diện La Sát”!
- Nhưng.
- Nhưng cái chết của bà ấy.
- Cũng không phải bị gia tộc bí mật ép chết như trong tiếng xấu do thư sinh truyền ra.
- Mà do sau khi quân Thái Bình bị bại.
- Bị Tằng Quốc Thuyên hạ lệnh dìm chết dưới sông này!
Châu Trạch biết Tằng Quốc Thuyên là ai, vị kia là một nhân vật khó lường cuối triều Thanh, là em trai của Tằng Quốc Phiên, xem như mãnh tướng trứ danh đương thời.
Thậm chí, bản lĩnh tác chiến tiền tuyến, Tằng Quốc Thuyên này còn lợi hại hơn anh trai Tằng Quốc Phiên rất nhiều.
Khi Tằng Quốc Phiên đích tân tới tiền tuyến chỉ huy, thường xuyên ăn thất bại nặng nề, nhưng em trai mình và Cát Tự doanh dưới trướng tác chiến dũng mãnh khó cản, công hạ An Khánh là ông ta, đánh bại kinh đô Thiên Kinh của Thái Bình Thiên Quốc cũng là ông ta.
Nhưng mà tính cách người này bảo thủ, lại thích giết chóc, sau khi đánh hạ Thiên Kinh lại thả binh cướp bóc, toàn bộ Thiên Kinh gần như bị đốt sạch, nếu không phải có anh trai ông ta người nổi danh biết đối nhân xử thế và xem xét tình thế, ông ta thật sự khó có thể chết già được.
Chờ tiêu hóa xong những tin tức này.
Khi lại nhìn Oanh Oanh bên cạnh.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Xem ra.
Bạch phu nhân đan một “Giấc mộng” cho Bạch Oanh Oanh.
Thân phận trong mộng và thân phận hiện thực hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên, Oanh Oanh lúc ấy chính là một cô bé đơn thuần nằm trong quan tài hai trăm năm không được nhìn thế giới bên ngoài, nên đương nhiên Bạch phu nhân nói gì thì cô sẽ tin là thế đó.
Huống chi.
Kể cả Trương Kiển tiên sinh năm đó còn bị Bạch phu nhân “Lừa gạt” đó thôi?
Nếu như vậy.
Sau khi Trương Kiển tiên sinh biết được chân tướng, giận dữ mà gỡ biển phá từ miếu cũng dễ dàng lý giải được.
Khi còn nhỏ vị tiên sinh này từng vừa vặn bắt kịp Thái Bình Thiên Quốc vận động, mà bản thân Trương Kiển sau này lại có xuất thân khoa cử có tiếng cũng có miếng, ở trạng thái đối lập với giai cấp đại biểu cho Thái Bình Thiên Quốc.
Lấy thân phận và địa vị của Trương Kiển, lại đi đề biển dựng từ miếu cho một phần tử xấu của Thái Bình Thiên Quốc, có thể nghĩ tới sau khi biết được chân tướng ông sẽ phẫn nộ như thế nào.
Ngọc Diện La Sát.
Ha ha.
Châu Trạch dường như nhớ được trong tiểu thuyết võ hiệp cũng có xưng hô này.
Lại nhìn Oanh Oanh vẻ mặt khiếp sợ ngây thơ.
Không nhịn được giơ tay nhéo cằm Oanh Oanh.
Nói:
- Bà ta là bà ta, cô là cô, không liên quan gì.
Cương thi và người sống lúc còn sống vốn là hai loại sinh mệnh, tồn tại hoàn toàn khác nhau.
Oanh Oanh gật đầu.
Nhưng vẫn cắn môi.
Ngồi xuống bên người Châu Trạch.
Dựa vào trên bờ vai Châu Trạch.
Châu Trạch giơ tay ôm lấy bờ vai cô.
Lập tức lại hỏi:
- Ông có biết nguyên nhân vì sao bà ta vẫn còn lưu lại trên dương gian không?
- Lão đây thật sự không biết chuyện này, tuy rằng lão đây lưu lạc ở trong Thông Thành nhiều năm, nhưng nhiều nhất chỉ làm mấy chuyện tin đồn vô căn cứ, nào dám đi đấu pháp với đám lệ quỷ ngoan độc này?
- Nhưng nghĩ đến.
- Có thể là không cam lòng đi.
- Tóc dài này... ...
Lão già trong bức tranh giơ tay chỉ lên đầu, nói:
- Cho dù đã chết rồi, trong đầu vẫn còn mơ giấc mộng kia.
Đây cũng rất có khả năng.
Sau khi Thái Bình Thiên Quốc thành công, Hồng Tú Toàn đã triệt để sa đọa không ra dáng vẻ gì, trung hậu kỳ hoàn toàn dựa vào Lý Tú Thành người này cố gắng chống đỡ, nếu không có đám người Lý Tú Thành, thời gian triều Thanh dập tắt Thái Bình Thiên Quốc có thể sẽ ngắn đi hơn nhiều năm.
Mà Lý Tú Thành được phong làm “Trung Vương”, đủ để thấy được sự trung thành của ông ta đối với Thái Bình Thiên Quốc, nếu Bạch phu nhân là con gái nuôi của ông ta, khẳng định cũng bị ảnh hưởng sâu sắc.
Nhưng vấn đề là.
Bạch phu nhân để cho mình hỏa táng rơi xuống Oanh Oanh.
Lại vì cái gì?
- Vậy ông có biết động tĩnh gần đây của Bạch phu nhân không?
- Cái này... cái này...
Lão già hơi do dự.
- Chúng tôi muốn đối phó với bà ta, bà ta không nhảy nhót được bao lâu.
Luật sư An ở bên cạnh mở miệng, xem như giải trừ lo trước lo sau của ông già.
Ông già cuối cùng mở miệng nói;
- Nửa năm trước, tôi từng đi qua miếu thành hoàng cổ của Đông Giao, cảm thấy hơi lạnh.
... ...
- Nào nào nào, mấy anh zai, tôi đây là nhân viên ngầm.
- Nếu đã đến đây.
- Đương nhiên phải bái nơi này.
- Mặc dù miếu thành hoàng này hơi nhỏ, nhưng vẫn luôn được bảo tồn từ triều Thanh đến nay, cho dù sau này có sửa chữa, nhưng vẫn giữ nguyên nước nguyên vị, một vài tấm biển và bia đá trong đó cũng do tổ tiên đề khắc, còn thú vị hơn bảo tàng bỏ đi gì đó.
Lão đạo giống như một hướng dẫn viên nhiệt tình.
Dẫn đám người Câu Tân đi vào trong miếu thành hoàng.
Lập tức.
Ông ngẩng đầu nhìn bức tượng ông thành hoàng bên trong.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong lòng nghĩ.
Không đi hội sở, không đi khu vui chơi, hễ là nơi có khả năng xảy ra vấn đề đều không đi.
Bần đạo liền dẫn bọn họ đến miếu thành hoàng đi dạo.
Luôn không đến mức xảy ra vấn đề gì đi!
Nghĩ tới vấn đề này.
Lão đạo lại thò tay vào trong túi tiền của mình.
Một xấp tiền âm phủ ban đầu ông chủ đưa cho đã biến thành hai xấp, tự nhiên là tiền của Câu Tân, điều này khiến cho lão đạo cảm thấy mấy người này đúng là bạn chí cốt, không tệ không tệ.
Sờ một chồng tiền âm phủ thật dày.
Lão đạo cảm thấy lo âu được hóa giải không ít, thậm chí còn hơi vui vẻ, khóe miệng nhếch lên.
- Hà hà hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận