Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 900: Ác quỷ háo sắc! (2)

- Vậy thì từ từ tìm đi, tôi cũng không tin nó có thể chạy lên trời.
Hiện tại Châu Trạch có cảm giác mình mới vừa đánh kỵ binh Man Tộc ở quan ngoại, sau đó mới vừa quay đầu trở về đã phải đi trấn áp quân đội nông dân khởi nghĩa.
Cũng đúng.
Chuyện lão đầu vừa mới qua không được bao lâu.
Lại phải đối phó với quỷ vật tầm thường, cho dù bây giờ đang là lệ quỷ hại người.
Cũng có chút thiếu tính khiêu chiến.
Đây không phải là đang đánh cờ.
Hôm nay lúc tên ngu ngốc đáng yêu thức tỉnh.
Vậy mà lòng tin của ông chủ Châu thật sự tăng lên đến đỉnh, người chơi lập trình viên nội bộ, ngay cả người chơi nhân dân tệ cũng có thể bị anh đùa giỡn như con khỉ chứ đừng nói đến những người chơi bình thường kia.
- Làm sao tìm được?
Lão đạo tham gia hoạt động rất tích cực, lão khẩn cấp hy vọng con quỷ kia bị bắt, sau đó bị lôi ra trước công lý, để chuyện này hoàn toàn kết thúc.
Về phần đảo ngược dư luận hay báo chí gì đó.
Lão không quá để ý.
Người nổi tiếng trên mạng như lão chuyên lợi dụng Internet để kiếm tiền, đối với những chiêu trò bẩn trên Internet lão rõ tới không thể rõ hơn.
Hơn nữa.
Cũng không biết là may mắn hay khiến người cạn lời.
Tuy trong điện thoại, Tôn Thiết Thành đã nhảy lầu tự sát kia vẫn mồm năm miệng mười nói cậu ta vì báo đáp ơn của nhà tài trợ nên mới chọn thi vào trường đại học Thông Thành, hy vọng có thể ở gần Lão đạo hơn một chút và vân vân.
Nhưng trên thực tế, cậu ta không đến thăm lão đạo được một lần, đương nhiên cũng không biết được vị trí nơi ở của lão đạo. Ngay cả bà mẹ của Tôn Thiết Thành, thứ bà ta có cũng chỉ là một số điện thoại di động, không hề biết lão đạo đang làm việc trong tiệm sách.
Cho nên.
Bất kể trên mạng cố ầm ĩ vang trời như thế nào đi nữa.
Trên thực tế tiệm sách vẫn không rung chuyển một chút nào.
- Đưa con búp bê này cho tôi, tôi nhìn thử xem có thể cảm ứng được hay không.
Châu Trạch cầm búp bê đặt trên mặt đất, sau đó từ từ ngồi xuống.
Móng tay mọc dài ra, một đoàn như sương mù bắt đầu tập trung lại, sau đó móng tay lại đâm vào trên mặt đất.
Rất nhanh.
Sương mù bắt đầu tản ra.
Khiến người ta thật bất ngờ là.
Chúng nó lại phân tán ra hơn mười con đường.
Chẳng qua trong đó có một đường là dày nhất.
- Đuổi theo tia dày nhất đi.
Châu Trạch chống ba tong, sương mù từ đầu ngón tay không ngừng khuếch tán ra, chỉ rõ phương hướng. Luật sư An và lão đạo phân biệt đứng ở hai bên Châu Trạch, mọi người cùng nhau đi về phía trước.
Chờ lúc sắp đi tới khu sinh hoạt.
Châu Trạch mới nhớ lại, dường như anh đã từng tới ngôi trường này, rất giống nơi mà anh đã đưa em vợ trên danh nghĩa Lâm Ức đi học.
Lần trước anh tới đây là để làm gì?
Quân Huấn?
Miêu Yêu?
Sau đó.
Chuyện khiến Châu Trạch càng bất ngờ hơn xuất hiện.
Tia dày nhất kia.
Cuối cùng lại dẫn đám người Châu Trạch từng bước một đi đến một lầu kí túc xá nữ trong khu sinh hoạt của trường học.
Hơn nữa tòa lầu này thật sự là tòa nhà mà Lâm Ức ở kia.
Không trùng hợp như vậy chứ?
- Đi vào không?
Luật sư An hỏi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Luật sư An vỗ tay phát ra tiếng, một đoàn khói mù màu hồng đồng thời bao phủ cả ba người, sau đó mọi người ngay dưới ánh mắt nghiêm nghị giống như gà mẹ trông coi gà con của dì quản lí, đường hoàng đi tòa kí túc xá nữ này.
Châu Trạch nhớ lần trước tới, vẫn là lão Trương lấy chứng nhận cảnh sát ra, nhưng quả thực là không thuận lợi giống như Lão An vậy.
Ba người cùng lên lầu.
Khiến Châu Trạch an tâm một chút là.
Tia màu đen này không chỉ về phương hướng phòng ngủ của em vợ.
Thành thật mà nói.
Châu Trạch thực sự không muốn Lâm Ức lại xảy ra chuyện gì.
Với tư cách là người bị hại, sau khi bị quỷ sai nhập vào thân đã khiến tinh thần không được bình thường.
Trước mắt cuộc sống yên tĩnh mới là thứ cô ấy cần nhất. Những chuyện lộn xộn này không nên quấy rầy cô ấy thêm nữa.
- Trong phòng không có người.
Luật sư An kiểm tra một hồi nói, sau đó không đợi Châu Trạch phân phó, anh ta trực tiếp dùng bạch cốt thủ của mình mở khóa cửa kí túc xá ra, đẩy cửa đi vào.
- Nôn!
- Khục khục…
- Ta đệt!
Ba người.
Sau khi tiến vào căn ký túc xá nữ này.
Không có bất kỳ ý nghĩ màu hồng kì quái gì.
Cũng không có một chút kích thích hay mập mờ.
Ngược lại bị mùi hôi thối kinh khủng ở đây xông cho thiếu chút nữa trực tiếp bất tỉnh.
- Tách!
Luật sư An mở đèn.
Sau đó ba người đồng thời trợn mắt há hốc mồm.
Trên giường trong phòng.
Đồ lót của con gái tán loạn.
Trên đất.
Dưới gầm giường.
Khắp nơi đều là vỏ hộp thức ăn ngoài bốc mùi chua.
Luật sư An giơ chân lên.
Dưới bàn chân của anh ta lại có một cái miếng băng vệ sinh dính máu.
- Đây là kí túc xá nữ?
Luật sư An cảm thấy rất khó tin, có cảm giác tam quan sụp đổ.
Châu Trạch liên tục ho khan, nơi như thế này anh thật sự không muốn ở lại thêm một phút giây nào. Nhưng anh vẫn khắc chế sự không kiên nhẫn của mình đi tới bên cạnh tủ quần áo, đưa tay trực tiếp kéo cảnh cửa tủ treo quần áo này ra!
Một người đàn ông toàn thân đen như mực đang lấy tư thế cực kỳ quỷ dị khoa trương rúc ngược vào trong tủ treo quần áo vô cùng chật hẹp.
Trên bàn tay nơi ngực anh ta chất đầy áo lót nữ.
Lúc Châu Trạch kéo cửa tủ quần áo ra, người đàn ông lộ vẻ rất kinh ngạc.
Anh ta có chút không dám tin chỉ chỉ mặt mình.
Nói:
- Anh có thể nhìn thấy tôi?
Trước đó lão đạo đã thêm nước tro bùa ngưu nhãn lệ, cho nên lúc này cũng có thể nhìn thấy vị ở bên trong này.
Vị này hai chân ở phía trên, đầu ở phía dưới, cả người giống như một kiện áo khoác ngoài bị xếp ngược lại rồi nhét vào như thế.
Đương nhiên rồi, anh ta không phải người sống, cũng liền không cần đi tu luyện Nhuyễn Cốt Công gì đó.
Nhìn đồ lót phái nữ trên người cùng với ở trong tay anh ta,
Lão đạo cũng cảm thấy sắc mặt đỏ lên, lão làm việc ở tiệm sách lâu như vậy rồi, mỗi đêm quỷ tới cửa cũng gặp không ít, có đủ loại,
Nhưng loại lão ca có sở thích cực đoan như thế này.
Lão đạo thật đúng là lần đầu tiên gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận