Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 383: Làm ăn thế nào?

- Reng reng reng... ...
Chuông cửa vang lên.
Tiểu loli mở cửa.
Nhìn thấy Châu Trạch trở lại rồi.
Sau đó, bên cạnh Châu Trạch còn có một người.
Chính là người mình đã thấy khi ở hộp đêm.
Lưu Sở Vũ như đầu heo ngồi trên ghế sa lon phòng khách. Khi nhìn thấy anh ta, luật sư An theo bản năng dời tầm mắt.
Lưu Sở Vũ còn chủ động dâng thuốc lá cho anh ta.
Lưu Sở Vũ cho rằng lão đại đưa một nhân vật lớn nào đó trở về.
Châu Trạch ngồi xuống, ra hiệu để tiểu loli rót cho mình ly nước, nước đá.
Tiểu loli chu mỏ, có chút không muốn nhưng vẫn đi.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Châu Trạch đưa tay chỉ luật sư An, nói:
- Nói đi.
- Nói cái gì? - Vẻ mặt luật sư An rất hiền từ, anh ta nhún vai, một bộ cục cưng rất thành thực, rất trong suốt.
Sở dĩ anh ta bị Châu Trạch dẫn về, là vì sau khi trải qua mấy hồi chuông, cơ thể anh ta quá suy yếu. Thứ hai là vì anh ta không muốn phản kháng, không biết nguyên nhân vì sao, khi anh ta tới gần Châu Trạch, luôn cảm thấy mí mắt mình nhảy loạn, có một dự cảm không rõ.
Giống như trong cơ thể Châu Trạch có cất giấu vật đại hung vậy.
Chính anh ta cũng cảm thấy rất khôi hài.
- Anh nói một chút chuyện.
- Tôi là một luật sư, xử lý chuyện giúp người khác, khơi thông quan hệ.
Luật sư An thả hai tay trước người, chà xát.
- Đã tới đây rồi, thẳng thắng thành khẩn một chút đi.
Ông chủ Châu uống một ngụm nước đá, dùng răng nhai nuốt viên đá, phát ra tiếng “rôm rốp”, đồng thời cảnh cáo nói:
- Không nói rõ ràng, cánh cửa mà anh đi ra không phải cánh cửa này đâu, tôi sẽ mở Cửa Địa Ngục giúp anh.
- Dựa vào cái gì! - Luật sư An lập tức nhướng cổ lên: - Tôi không phải cô hồn dã quỷ.
- Ở trong mắt ông chủ của chúng tôi chỉ có công trạng. - Tiểu loli nhắc nhở: - Mặc kệ anh có phải lương dân hay không.
- Người anh em, nói đi. - Lưu Sở Vũ khuyên: - Rốt cục anh là ai? Tôi cũng thật tò mò.
Lưu Sở Vũ rất thân thiện mà khuyên bảo luật sư An.
Anh ta càng thân thiện.
Luật sư An càng cảm thấy bất an.
- Công việc của tôi là mỗi khi trong địa ngục có quỷ bạo động, muốn thoát ra khỏi địa ngục, tôi sẽ sắp xếp thân thể và thân phận bí mật giúp mấy người trong số bọn họ.
- Sau đó, tôi sẽ giúp bọn họ dung nhập vào cuộc sống hiện tại, để bọn họ học tập cho giỏi, mỗi ngày không ngừng vươn lên, nộp thuế đúng hạn, làm một người có tác dụng với xã hội.
- Dạy bọn họ biết văn minh, biết lễ phép, yêu d...
- Rầm!
Châu Trạch trực tiếp ném cái ly không trước mặt tới.
Luật sư An nhanh tay nhanh mắt, trong nháy mắt đã tiếp được cái ly.
- Còn bao gồm cả chuyện cho bọn họ có một thân phận, làm quỷ sai? - Châu Trạch truy hỏi.
Luật sư An hơi kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến chuyện hẳn trước khi Châu Trạch đánh con quỷ kia hồn phi phách tán, đã hỏi ông ta vài thứ.
Lập tức.
Luật sư An không phủ nhận.
Trực tiếp gật đầu.
- Chuyện biến một người trở thành quỷ sai, cũng nằm trong phạm vi nghiệp vụ của tôi.
Nghe vậy.
Ánh mắt tiểu loli nhìn luật sư An trở nên lạnh như băng.
Chuyện này cũng rất dễ lý giải, giống như một người nhờ quan hệ, đưa tiền cho hết người này đến người khác, vất vả lắm mới có thể làm nhân viên công vụ, đang chuẩn bị làm rạng rỡ tổ tông hồi hương khoe khoang, lại phát hiện bỗng nhiên có một người nói anh ta có thể tùy tiện làm được chuyện ấy, đơn giản như làm giấy chứng nhận giả cho thuốc cao da chó.
Thật khiến người ta khó chịu.
Lưu Sở Vũ lại rơi vào trầm tư.
Ngay sau đó.
Anh ta vỗ mạnh lên đùi.
- CMN, đêm hôm đó chính là anh đánh tôi?
Cuối cùng anh ta cũng nghĩ tới.
Luật sư An gật đầu: - Xin lỗi, người anh đuổi là khách hàng của tôi, đương nhiên, hiện tại khách hàng kia đã mất.
- Tôi... ...
Lưu Sở Vũ từ trên ghế salon đứng lên, chuẩn bị xông lên liều mạng với luật sư An. Sở dĩ hiện tại anh ta biến thành dáng dấp như đầu heo thế này, đều do người trước mắt ban tặng.
Lúc đầu anh ta đã sắp bắt được ác quỷ kia, vui vẻ tiễn ông ta xuống địa ngục đổi công trạng.
Kết quả vào khoảnh khắc mấu chốt, người trước mắt này bỗng nhiên xuất hiện quật ngã bản thân mình.
Mà ác quỷ bị bản thân mình đuổi bắt còn quay ngược lại điên cuồng tra tấn mình một trận, còn ném mình trong đống rác vừa dơ vừa thúi nằm một ngày!
Vô cùng nhục nhã!
Châu Trạch nhíu nhíu mày, nói thẳng: "Nếu muốn đấu thì chúng tôi lên tầng trước, để phòng khách lại cho các người, chờ sau khi hai người đấu có kết quả rồi, chúng tôi lại đi xuống lần nữa.
Lưu Sở Vũ ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin nhìn về phía Châu Trạch, trái tim băng giá nói:
- Lão đại, anh ta đã từng đánh tôi.
- Tôi cũng đã từng đánh anh. - Châu Trạch nói.
- ... - Lưu Sở Vũ.
Có chút hậm hực, Lưu Sở Vũ một lần nữa ngồi về trên ghế sofa. Thực ra chính anh ta cũng rõ ràng, nếu không có Châu Trạch và tiểu loli hỗ trợ, đừng nói hiện tại anh ta chỉ bị thương, cho dù anh ta không bị thương, anh ta cũng không thể đánh lại tên trước mặt này.
Luật sư An nâng gọng kính của mình lên.
Vỗ vỗ tay.
- Quen biết cũng quen biết rồi, nên nói cũng đã nói rồi, hiện tại tôi có thể đi được chưa?
- Mặt khác.
- Tôi còn biếu tặng một tin miễn phí, Thường Châu đã không còn ác quỷ nào đang lẩn trốn, hai vị có thể trở về Thông Thành, cũng có thể tới nơi khác thử vận khí một hồi.
Luật sư An đứng lên.
Anh ta còn cố ý quay đầu lại.
Liếc nhìn ba người ở đây, nói:
- Không cần tiễn.
Châu Trạch ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Lưu Sở Vũ đang nhìn Châu Trạch.
Chờ luật sư An đưa tay mới vừa mở cửa ra thì.
Một đầu lưỡi rút mạnh tới, luật sư An nghiêng người, thân thể lóe lên, đầu lưỡi quất vào trên cửa. Trong nháy mắt, cửa bị đóng lại.
Luật sư An hơi nghi hoặc một chút nói:
- Còn có việc gì sao?
Anh ta nhìn tiểu loli.
Tiểu loli duỗi lưng, chỉ chỉ Châu Trạch.
- Ông chủ nhà chúng tôi còn vấn đề đứng đắn chưa hỏi xong.
- Vấn đề đứng đắn?
Luật sư An hơi buồn cười, tiếp tục nói:
- Trước đây tôi cũng từng lăn lộn trong nghề giống mấy người, nhưng hiện tại tôi đã xuống biển gây dựng sự nghiệp, tuy rằng cũng có lợi dụng một chút quan hệ trước kia, nhưng tất cả mọi người đều chơi như vậy, cho dù là cõi âm hay là dương gian cũng thế, đúng không?
- Chẳng qua.
- Nói cho cùng.
- Tôi là lăn lộn buôn lậu, mua bán người rắn.
- Mấy người là quan phương.
- Hiện tại, dù sao chúng ta cũng không đứng trên cùng một con thuyền, cũng không cần tiếp tục thâm giao gì thêm, đúng không?
Lưu Sở Vũ hơi tò mò, không hiểu vì sao Châu Trạch lại muốn giữ người này ở lại. Chẳng lẽ anh thật sự muốn đưa người ta xuống địa ngục sao?
Châu Trạch vẫy tay với luật sư An, ra hiệu cho luật sư An ngồi trở về.
Luật sư An rất từ tâm lại đi trở về, ngồi xuống trên ghế sa lon.
- Chớ khẩn trương.
Châu Trạch rút hộp Cửu Ngũ từ trong của mình ra, móc ra hai điếu, đang chuẩn đưa một điếu trong đó cho luật sư An để tỏ vẻ hữu hảo thì.
Bỗng nhiên con ngươi Châu Trạch rụt lại.
Bởi vì anh nhìn thấy luật sư An lặng lẽ lấy một bao Phú Xuân Sơn Cư Đồ từ trong túi tiền ra.
Tay lấy thuốc lá của Châu Trạch.
Run nhè nhẹ.
Mẹ nó.
Thuốc lá này thật xấu hổ đưa ra mời khách.
Nhưng điều này đồng thời cũng khiến suy nghĩ nào đó của Châu Trạch trở nên kiên định.
Luật sư An châm thuốc, nghiêng người dựa lên trên ghế sa lon.
Thành thật mà nói, hiện tại anh ta chỉ muốn cách Châu Trạch rất xa, thậm chí ngay cả khoản giao dịch ở Thông Thành, anh ta cũng không có ý định tiếp tục làm nữa.
Cho dù có làm ăn nhiều hơn nữa, kiếm được nhiều tiền âm phủ hơn nữa, thế nhưng bản thân mình cũng phải có mệnh tiêu mới được. Ở trước mặt Châu Trạch, anh ta như một con mèo nhỏ, vô cùng dịu ngoan, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta thích làm một con mèo nhỏ.
Thông thường, nếu như quỷ sai dám mạnh mẽ kéo mình tới chơi trò giới thiệu thân phận gì đó, anh ta đã sớm tát một tát tới.
Quỷ sai rất giỏi sao!
Năm đó chức quan của lão tử còn lớn hơn quỷ sai như mày!
Nếu không phải năm đó lão tử làm sai chuyện bị tước đoạt văn tự xuất thân, có thể tiếp tục lăn lộn đến hiện tại, sợ rằng mấy quỷ sai như các người vừa nhìn thấy tao đã phải quỳ xuống hành lễ, kêu "đại nhân".
Phải liếm giày quan của tao!
Phun ra một vòng khói, luật sư An hơi lấy lòng, ôn nhu nói:
- Ngài nói đi, ngài còn chuyện gì cần dặn dò?
Châu Trạch liếm môi.
Hỏi:
- Việc làm ăn này của anh giá thị trường thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận