Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1079: Địa ngục dậy sóng! (1)

Ánh mắt của nữ tiếp viên hàng không cũng không thấp như vậy, sức hấp dẫn của luật sư An cũng không cao vượt quá mức bình thường, soát mặt một lần cũng sẽ không thành công.
Thế nhưng, sau tất cả, luật sư An tới tới lui lui soát đi soát lại nhiều lần, rốt cuộc cũng soát được.
Lúc đang chờ máy bay hạ cánh.
Thằng bé trai đi sau lưng luật sư An có chút bất ngờ hỏi:
- Những nữ tiếp viên hàng không này đều chỉ bay cố định cùng một lộ tuyến thôi sao?
- Nói nhảm, dĩ nhiên không phải, các cô ấy cơ bản đều do máy tính sắp xếp chuyến bay, có thể bay chuyến bay quốc tế còn cố định, còn bay trong nước rất ít khi cố định.
- Vậy sao anh…
- Cho nên mới nói là tôi may mắn nha, ha ha.
Luật sư An đi xuống cầu thang, hai tay dang rộng, có chút tự đắc nói:
- Từ sau khi biết cần phải thay đổi tâm tính, cảm giác vận may trên người đều tốt hơn rồi, cuộc sống, thật con mẹ nó tốt đẹp.
Thằng bé trai bĩu môi một cái.
Anh ta nhớ lúc trước đã nghe Bạch Hồ khinh bỉ luật sư An, nói con người luật sư An, trong đầu một nửa là dịch vàng một nửa là mực.
Sau đó bị người ta cầm một cây gậy hung hăng khuấy trộn.
Ồ.
Kinh tởm.
Bây giờ nhìn lại, ít nhất Bạch Hồ vẫn có tài nhìn đàn ông.
Lão đạo lái xe đến tận cổng sân bay để đón người, đợi đến lúc mấy ông chủ lớn trở về tiệm sách, đã là xế chiều, thứ chờ đợi mọi người, chính là một bữa ăn phong phú.
Hứa Thanh Lãng đã làm buổi tiệc buffet món ăn Lạc Dương.
Mặc dù là phiên bản tinh giản.
Nhưng cũng đủ làm cho mấy ông chủ lớn ăn đến cực kỳ sung sướng.
Món ăn Lạc Dương có một đặc điểm rất nổi bật chính là đồ ăn rất kích thích vị giác, đối với những người mới từ ngoài về nhà, thì đây chính là thứ đón gió tẩy trần thích hợp nhất.
Sau khi cơm nước xong.
Châu Trạch mới có cảm giác mình đã thực sự trở lại.
Theo thói quen ngồi vào vị trí trên ghế sô pha của mình.
Oanh Oanh đi tìm báo và chuẩn bị cà phê.
Trong tiệm sách tràn ngập mùi thơm của giấy mực.
Bên ngoài cửa sổ, dòng người trên đường phố nam phố vẫn như nước chảy.
Phảng phất như tất cả mọi thứ.
Đều đã trở lại quỹ đạo.
Chuyến đi đến Tứ Xuyên, coi như là đã kết thúc tương đối trọn vẹn, tiếp theo, chính là chuyện của sư phụ Hứa Thanh Lãng.
Ông chủ Châu vẫn luôn ghét làm những chuyện ép buộc, nhưng đối với chuyện này, anh lại không thể không gia tăng sức ép, thật sự là vị sư phụ kia rất phiền phức, nếu không thể xử lý ông ta trước thời hạn, đoán chừng ông ta lại chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì đó cho bạn nữa đấy.
Nhìn thấy lão Hứa còn đang ở bên kia vội vàng dọn dẹp chén đũa, Châu Trạch quyết định chốc lát nữa mới gọi cậu ta đến trò chuyện về chuyện kia một chút.
Lúc này lão đạo chủ động sáp lại, nói:
- Ông chủ, có phải là hồ ly kia có chuyện gì rồi hay không?
Sâu khi Bạch Hồ quay về, chỉ một mình yên yên tĩnh tĩnh nằm ở một góc không có ánh nắng trên ghế sô pha, ánh mắt hơi trầm xuống, toát ra một loại khí chất xuất trần lánh đời.
Hiện tại cô ta đã có năng lực biến trở về hình người, dù cho chuyện mất đi yêu đan đã làm cho cô ta tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng bây giờ, cô ta coi như đã là ngũ vĩ yêu hồ, hoàn toàn có thể không quan tâm đến những tổn thất kia.
Đây có thể nói là một cấp độ biến đổi của sinh mệnh.
- Có chuyện gì sao?
Châu Trạch biết rõ còn hỏi.
- Đúng vậy, chính là… - Lão đạo gãi đầu một cái - Chính là cảm giác hình như không giống lúc trước nữa, đây là đổi con đường rồi sao?
- Ừ, đổi qua con đường nữ thần băng giá rồi.
- Ha, được rồi.
- Đúng rồi, bình điện ở cách vách, vẫn khỏe chứ?
- Vô cùng khỏe, ngày hôm qua còn nói phải ra viện đấy, Phương Phương nói cho bần đạo, bần đạo suy nghĩ, người này nha, có duyên với tiệm sách chúng ta nha, nếu không có duyên thì có thể nằm ở cách vách chúng ta lâu như vậy sao?
- Từ nửa cuối năm ngoái đã bắt đầu nằm rồi, cũng sắp nằm đó đến Tết nguyên tiêu luôn rồi.
- Cho nên bần đạo định đi tiễn đấy.
- Kết quả người kia nhìn thấy bần đạo tôi tới, đoán chừng là cảm động đi, cũng có khả năng là không nỡ rời bỏ chúng ta, dù sao ở một chỗ quá lâu cũng quen thuộc đi.
- Tu mười năm mới được ngồi chung một thuyền không phải sao, làm hàng xóm như thế này, cũng là cơ duyên không dễ có được nha.
- Anh ta lại còn nói là không thèm tôi tiễn, anh ta không đi, kiên quyết không đi!
Châu Trạch nghe vậy, cười một tiếng:
- Rất tốt.
- Đúng vậy, người này nha, còn rất thật thà chân thành, lúc trước không nhìn ra nha, bây giờ mới có cảm giác, anh ta là một người trọng tình cảm thật sự đấy.
- Có thể là người ta sợ gây thêm phiền toái cho ông, ông cố ý chú ý một chút, phòng ngừa người ta sợ gây thêm phiền phức cho ông mà lén bỏ đi.
- Hiểu rồi, ông chủ, người ta biết lễ phép da mặt mỏng, nhưng làm sao người làm chủ nhà như chúng ta đây có thể hẹp hòi như vậy được, bầm đạo đã thống nhất với Deadpool ở cách vách xong rồi, để cho anh ta cùng giám sát tiệm thuốc, để tránh cho người ta có cơ hội lén lút rời đi, nếu muốn đi cũng phải để bần đạo tự mình dùng lễ mà tiễn.
- Rất tốt.
Châu Trạch hài lòng gật đầu.
Sự sắp xếp này của lão đạo, cực kì hợp ý anh.
- Ông chủ, cà phê.
- Ông chủ, báo.
- Ông chủ, đường.
Oanh Oanh chuẩn bị xong một loạt đồ dùng cần phải chuẩn bị.
Châu Trạch thoải mái nằm xuống.
Ánh nắng chiều chiếu lên trên người.
Thoải mái, thanh thản, không phiền muộn.
Thật ra thì.
Con người đều giống nhau.
Bận tới bận lui, thứ theo đuổi, đơn giản chính là đoạn thời gian không buồn không lo nằm nghỉ ngơi ở nơi này mà thôi.
Chẳng qua là.
Ngày vui ngắn ngủi.
Châu Trạch còn chưa kịp đi gọi Hứa Thanh Lãng hỏi một chút về chuyện điều tra vị trí của sư phụ cậu ta tới đâu rồi.
Một bóng người cao to đã xuất hiện ở cửa tiệm sách.
Lão Trương, mặt mày có chút vàng vọt, hốc mắt biến thành màu đen, bày ra bộ dạng chịu đủ tra tấn.
Loại tình huống này, hoặc là làm việc và nghỉ ngơi mất cân bằng, hoặc là chính là chơi bời quá độ.
Rất hiển nhiên.
Lão Trương không thể nào là loại sau được.
Châu Trạch đối với vấn đề “xanh” và “không xanh” mà mình đã chia sẻ với lão Trương trước đó, có lòng tin rất mãnh liệt.
Như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì với lão Trương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận