Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 635: Thì ra là yêu (1)

Đời trước là bác sĩ khoa ngoại, ngay cả khi anh có ưu tú hơn, đánh ra được tên tuổi của chính mình trong giới bác sĩ Thông Thành, vẫn vì một căn nhà nhỏ mà ép chết chính mình.
Đời này, đi tới từng bước từng bước, quỷ sai lâm thời chuyển thành chính thức, lại thu được thủ hạ, mở ra được phòng đọc sách, thu nhân viên, đối với Châu Trạch, cuộc sống này có phần giống với mộng ảo không chân thực.
Mà lúc này.
Hiện tại bản thân mình đang đứng ở chỗ này.
Nhìn hai vị đại năng chỉ có trong truyền thuyết thần thoại mới có thể xuất hiện đánh nhau to.
Khí lãng bàng bạc kia.
Lực lượng kinh khủng dữ tợn kia.
Hình ảnh pháp tướng va chạm vô cùng rung động kia.
Gần như có thể nói là lật đổ tưởng tượng của Châu Trạch lúc trước.
Cảnh tượng hoành tráng, anh đã gặp qua không ít, cái vị vừa ngu ngốc vừa cứng đầu trong cơ thể mình kia.
Mỗi lần đều thích phô trương thật lớn.
Nhưng đây là quyết đấu thứ thiệt.
Không phải hình ảnh trong ký ức, cũng không phải hình chiếu hư vô.
Này có điểm giống với cảm giác khi xem cảnh bắn nhau trong rạp chiếu bóng, cùng với tự thân xuất hiện ở hiện trường, thể nghiệm hoàn toàn bất đồng.
Con người khi còn sống như một tràng lữ hành, có người đi bộ, gian khổ cực nhọc cả một đời.
Có người ngồi xe ngựa, xóc nảy lại vẫn còn dư lực.
Có người theo gió vượt sóng, vừa chấn động lại vừa có thể thu hết biển trời vào trong mắt.
Hiện tại ông chủ Châu có cảm giác như mình đang cưỡi tên lửa.
Một bước lên trời, tới mức khiến bản thân có chút khó tự kiềm chế.
Theo tới.
Còn có một loại tâm tình mang tên sợ hãi.
Quá nhanh.
Chuyển biến này.
Khó có thể quen được.
Nhất là khi doanh câu đề xuất, anh ta có cách mượn trận pháp nơi này diệt sát hai vị đại nhân vật trước mặt.
Châu Trạch theo bản năng bấm Trương Yến Phong bên cạnh một cái.
Nghe được tiếng Trương Yến Phong kêu đau, sau đó.
Ông chủ Châu mới thật sự tin mình không phải đang nằm mơ.
Nếu đổi lại mình đời trước.
Khi ở trong bệnh viện, đụng phải một lão đầu cầm


Như Lai Thần Chưởng


tự nhủ, kiếp sau anh có cơ hội tới địa ngục diệt sát Diêm La.
Phỏng chừng bản thân mình sẽ lập tức gọi điện thoại báo tin cho người của bệnh viện tâm thần tới bắt lão đầu này đi.
Lúc này.
Lại có thể thành sự thật.
Có lẽ.
Lúc này, ngay cả bản thân luật sư An còn đang làm giám công trong tiệm sách ở Thông Thành dương gian cũng không nghĩ tới.
Sự tiến triển của chuyện này.
Đã sớm vượt khỏi dự đoán của anh ta lúc trước.
Một chuyện vốn bị mấy người cho rằng trò chơi, có thể nắm chặt tay cầm.
Đã sớm sụp đổ đến hoàn toàn thay đổi.
- Xin lỗi.
Châu Trạch nói ra hai chữ này.
Anh tin tưởng nếu doanh câu nói như vậy, khẳng định ở nơi này, anh ta còn có hậu chiêu.
Hơn nữa.
Hai mắt âm ty không cách nào nhìn thấy nơi này.
Cũng đủ để chứng minh hậu thủ này vẫn còn tồn tại.
Nhưng Châu Trạch không thể đồng ý để anh ta làm như vậy.
Trước ở dương gian, thỉnh thoảng doanh câu nuốt một vài con tôm tép nhãi nhép, đã đủ khiến Châu Trạch cảnh giác.
Lúc này.
Nếu doanh câu thực sự nuốt hai người trước mắt này.
Thậm chí.
Chỉ cần nuốt một trong hai người.
Như vậy.
Tử kỳ của mình.
Cũng đã tới.
Ỷ vào lồng sắt, ỷ vào khóa sắt, mình mới có thể khó khăn bảo vệ bản thân không bị mãnh hổ trong lồng sắt ăn tươi nuốt sống.
Nhưng nếu cho mãnh hổ lực lượng có thể giãy khỏi lồng giam, giãy khỏi khóa sắt.
Bản thân mình.
Phải làm gì đây?
Anh.
Châu Trạch.
Không ôm chí lớn.
Chỉ mong mỗi sáng sớm có thể ngồi xuống sofa dựa vào cửa sổ xem báo chí uống cà phê phơi nắng một hồi.
Đến địa ngục làm gì?
Địa ngục chỉ có một vầng huyết nguyệt.
Không đủ chiếu sáng.
- Oanh!
Bình Đẳng Vương bị người đàn ông âm nhu từ không trung đập xuống, nhưng tơ máu trên người người đàn ông âm nhu cũng liền liên tiếp đứt gãy tận mấy sợi.
Một hồi cự nhân giao phong.
Rất khó nói ai chiếm ưu thế.
Có lẽ.
Chỉ có chính bản thân bọn họ mới rõ ràng.
Khi thanh niên mặc áo đen đứng lên.
Thân thể thoáng có chút run rẩy.
Thậm chí.
Có thể tinh tường thấy được từ phía sau anh ta.
Có một luồng khói đen nhàn nhạt đang từ từ mà bay ra.
Đây là biểu hiện cho người đã bị thương tổn tới căn bản.
Linh hồn bản nguyên đang không cách nào khắc chế mà tràn ra.
Mà người đàn ông âm nhu phía trên.
Thân thể cũng gần như bắt đầu chồng chéo.
Linh hồn của anh ta.
Gần như không cách nào bảo trì.
Người đàn ông âm nhu trốn ở chỗ này liếm láp vết thương, đồng bạn của anh ta lại đang tìm kiếm tung tích của Bình Đẳng Vương.
Mà Bình Đẳng Vương lại sớm một bước, sau khi phát hiện ra vị trí của đối phương, bọn họ đi thẳng tới nơi này.
Trong ván cờ của các nhân vật lớn, tất cả quân cờ dưới bàn… Có thể vị Lục phán kia cũng chỉ là một con cờ trong đó, ông ta cũng không biết rõ tình hình.
Với Bình Đẳng Vương.
Hoạn quan trước mắt có thù diệt điện.
Chuyện hôm nay.
Lại đang trong hoàn cảnh đặc thù.
Có điểm giống với hai con dế bị bỏ vào trong hũ.
Nếu không có một bên bị cắn chết phân thây, tuyệt không thể kết thúc!
Chém giết.
Vẫn còn tiếp tục.
Phía trên cung điện này.
Quả nhiên là xán lạn không gì sánh được.
Thỉnh thoảng có lực lượng tràn lan, lộ ra ngoài, đập vào một góc hẻo lánh của cung điện, cũng có một số người xui xẻo, trước khi vào địa ngục không đốt tiền âm phủ, trực tiếp bị đánh thành bã vụn.
Nhân vật lớn đánh nhau.
Nào để ý tới sinh tử của con kiến hôi dưới đất?
Châu Trạch lại đang quan sát bốn phía, anh hy vọng khi hai vị đại nhân vật trên đỉnh đầu đánh lộn có thể phá vỡ kết giới nơi này, từ đó bản thân mình cũng có thể nhân cơ hội chạy đi.
Đồng thời.
Anh cũng hy vọng sau khi chính mình chạy đi.
Vị thái giám kia có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, giết chết Bình Đẳng Vương, cũng có thể miễn cho ngày sau mình bị Bình Đẳng Vương điều tra chuyện Lục Bình Trực.
Nếu hôm nay Bình Đẳng Vương có thể báo thù thành công, ngày sau lại lần nữa quay về vương tọa cửu điện, như vậy Châu Trạch chỉ còn con đường duy nhất là "bỏ quan" mà chạy, bằng không, chẳng lẽ anh còn ngồi đợi người tìm tới cửa, ban thưởng một ly rượu độc sao?
Trái lại người đàn ông âm nhu này ăn quỷ sai là vì chữa thương, ăn ai mà không là ăn?
Vậy mà.
Phong ấn của tên thật thà ngu ngốc kia.
Thật sự rất kiên cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận