Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 853: Giải trãi ra tay (2)

Nhưng mà.
Ngay một khắc sau.
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi đi.
- Không nhìn thấy nữa rồi, không nhìn thấy nữa đâu!
Hai chân lão giẫm nát thang lầu sau lưng, đầu chúi xuống, cả người lảo đảo đi tới.
Tiếng ca vẫn.
Tràn đầy trào phúng.
Tràn đầy trêu tức.
Cảnh sát Trần túm lấy tóc lão già, kéo xuống, chân lão già vẫn dính lên trên sàn xi măng bên trái thang lầu, thân mình cứ bị kéo dài ra.
- Ông còn không thu tay lại?
- Thu tay lại?
Lão già nở nụ cười, thật ra ông vẫn luôn cười, nhưng khi nghe thấy câu nói này của cảnh sát Trần, ông cười đến càng khoa trương hơn:
- Tôi còn ngại huyên náo chưa đủ lớn đâu, giờ mới được tí xíu như vậy!
- Ông không sợ trời phạt sao?
- Trời phạt?
- Cô cho rằng cô sợ trời phạt, cho nên thân là pháp thú, lại làm thành mở to mắt mà như mù!
- Thế gian không công bằng, tham nhũng thối nát, mưu lợi riêng làm rối kỷ cương, oan khuất lừa gạt.
- Vốn nên là chức trách của cô.
- Cô lại không dám quản.
- Cô không dám đụng vào!
- Ha ha ha ha ha.
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi đi;
- Không nhìn thấy nữa rồi, không nhìn thấy nữa đâu!
- Tôi xem như phát hiện ra.
- Người thích giả vờ mù, a không.
- Thứ thích giả mù.
- Sẽ theo bản năng cho rằng trên thế giới này, tất cả mọi người đều rụt rè nhát gan giống như mình.
- Như vậy có thể nhận được tán thưởng.
- Như vậy có thể yên tâm thoải mái!
- Ông... làm càn!
- Nha nha nha nha!!!!!!
Thân mình ông già càng kéo càng dài.
“Bốp!”
Thân mình gãy ngang.
Chân vẫn còn tiếp tục đứng chổng ngược bên trái thang lầu.
Nhưng nửa người trên lại đã bị cảnh sát Trần lôi xuống dưới.
- Thế nào, cô chột dạ?
- Đâm trúng vào chỗ đau của cô?
- A a a.
- Giả vờ mù quáng giả đến yên tâm thoải mái.
- Bịt mắt trong lòng kêu không nhìn thấy là không nhìn thấy gì nhé.
- Sau khi bị người chỉ ra.
- Còn thẹn quá thành giận.
- Thế gian đều có quy củ, đều có...
- Con người, luôn không thiếu lý do tự an ủi mình.
- Thật.
- Không.
- Nói được.
- Wow!
Thân mình cảnh sát Trần run lên bần bật.
Thân thể tách ra làm đôi của lão già nhanh chóng hợp lại.
Nắm tay này nện thẳng tới.
“Rầm!”
Cảnh sát Trần bị nện lui ra ngoài.
Sau lưng nện lên trên vách tường hành lang.
“Rầm!”
Vách tường bị nện ra một lỗ thủng, thân mình cảnh sát Trần lắc lư một trận, nhưng vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, chỉ có điều trên người và trên tóc đều là màu trắng của vôi.
“Shhh... ... shhh... ...”
Lão già càng không ngừng hít vào khí lạnh.
Chỗ đầu ông ta.
Lại có một bướu thịt chậm rãi lồi ra.
Giống như cũng mọc ra một cái sừng.
- Ông rốt cuộc, định làm cái gì?
Cảnh sát Trần giận dữ hét.
- Nhìn thấy một người, giết một người, nhìn thấy hai người, giết hai người
- Mấy người đều cho rằng mình thánh khiết như hoa sen trắng, mỗi người đều cảm thấy mình vì bất đắc dĩ.
- Tôi muốn nói cho bọn họ biết.
- Dưới tuyết lở.
- Không có một bông tuyết nào vô tội cả!
- Tôi muốn giết.
- Giết hết tất cả người mở to mắt mà như mù!
- Giết khiến bọn họ đau.
- Giết khiến bọn họ sợ.
- Giết đến khiến bọn họ không dám giả vờ mù quáng nữa!!!
- Ngu xuẩn, về tình có thể tha thứ, lỗi của cha mẹ, sinh ra không tốt;
- Mù quáng, lại là lỗi của chính mình, tâm tư đều đã hỏng rồi, giữ lại làm chi!
- Ông không giết hết được.
Cảnh sát Trần lắc đầu cười nói:
- Ông có thể tự tính xem, sau khi ông giết bao nhiêu người, sấm sét này sẽ đánh xuống đây.
Hai tay ông già liên tục vỗ miệng mình.
- A a a a a.
- Người ta rất sợ đó sợ đó.
Rồi lập tức.
Ông già quay đầu.
Bật khóc:
- Cô thật xấu xa, cô lại hù dọa người ta như vậy.
Ngay sau đó.
Ông già lại quay đầu.
Trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị âm trầm.
Nói ra từng câu từng chữ:
- Là ai nói cho cô biết rằng tôi sẽ sợ chết vậy?
Ông đây.
Muốn chết đó!
- Ông trước kia, không phải như vậy.
Cảnh sát Trần nghi ngờ nói.
- Hu hu hu hu hu... đúng vậy đó, trước kia người ta không phải như thế này, cô nói đúng rồi, tôi đồng ý, bởi vì tôi cũng cảm thấy như vậy.
Thân mình ông già va thẳng vào cảnh sát Trần.
Hai người va chạm vào nhau.
“Rầm!”
Lỗ thủng nối tiếp.
Cả tòa nhà đều chấn động rung chuyển.
Cuối cùng.
Hai tay ông già bóp chặt lấy bả vai cảnh sát Trần.
Hai tay của cảnh sát Trần lại bóp cổ tay đối phương.
Hai người dính lên trên một bức tường.
Sau bức tường.
Là ngã tư đường.
Cảnh sát Trần không ngừng phập phồng hơi thở.
Một lần này.
Cô thật sự đã cố hết sức.
- Trước kia, tôi nhớ được, mỗi lần tôi đi ra, chủ trì một chút chính nghĩa, lại dọn sạch một chút yêu khí, rồi tan thành mây khói hoặc ngủ say đi.
- Nhưng một lần này, tôi phát hiện mình trở nên càng cực đoan.
- Rốt cuộc... là vì cái gì?
Cảnh sát Trần khó khăn mở miệng hoi.
Ông già nghiêng đầu sang.
Giống như đang cẩn thận suy nghĩ nguyên do.
Sau đó tỏ vẻ chân thành nhìn cảnh sát Trần.
Giống như bệnh nhân thông báo bệnh tình của mình cho bác sỹ.
Nói.
- Có lẽ.
- Là vì lần trước chưa kịp phát tiết.
- Đã bị người nện chết rồi.
- Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, hận không thể tương phùng;
- Yêu cũng vội vàng, hận cũng vội vàng, tất cả đều theo gió...
Trong ti vi đang phát lại chương trình đêm hội mùa xuân, Châu Hoa Kiện trình bày liên khúc bài hát chủ đề trong phim kiếm hiệp Kim Dung.
Lão đạo ngồi sau quầy bar.
Tay cầm từng củ lạc ném vào trong miệng.
Thỉnh thoảng lại ngâm nga theo cùng một đoạn ngắn, có phần hưởng thụ.
Tuy rằng trước mắt là điềm báo trước khi giông bão đến.
Nhưng người trong hiệu sách đã sớm luyện thành bản sắc mặc dù thái sơn đổ sụp xuống trước mặt thì ta vẫn cá mặn.
Lão đạo cũng là người đã từng trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Nên ăn thì ăn, nên xem thì xem, nên vui thì vui, đều không hề bỏ lỡ.
Hứa Thanh Lãng đi từ bên ngoài vào, trong lòng anh như có một tảng đá đè xuống.
Màn sương trắng nồng đậm đến thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết ngày hôm qua, cùng với tuyết màu máu hạ xuống từ trước đêm nay, mang theo ám chỉ rõ ràng sáng tỏ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận