Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 755: HI đến bùng nổ! (2)

Bắt đầu nở nụ cười.
Thật hiển nhiên.
Ông không có ý định thẳng thắn.
Ông là cương thi, tính đặc thù của ông, cho dù sưu hồn cũng nhất định là một chuyện cực kỳ phiền phức.
Dù sao kiểu gì cũng chết.
Trước khi chết vì sao phải tiện nghi giúp người khác giải thích nghi hoặc?
Điều này khiến cho Châu Trạch hơi đau đầu.
Nhưng mà cũng không phải không có biện pháp khác.
Ví dụ như người nhà của Mộc Thừa Ân.
Ông chủ Châu cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nếu dùng người nhà của Mộc Thừa Ân có thể bức bách đi vào khuôn khổ, Châu Trạch sẽ không chút do dự mà dùng.
... ...
- Cái gì, đều là bán thi rồi?
Lúc này, Châu Trạch đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ nhà đất sắc mặt rất khó coi.
Giống như lúc trước luật sư An rối rắm rốt cuộc nên hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao cho như thế nào.
Châu Trạch cũng có phần trở tay không kịp.
Người nhà của Mộc Thừa Ân đều bị ông ta luyện chế thành bán thi.
Thật hiển nhiên, ông ta muốn để cho bọn họ cũng trở thành cương thi.
Như vậy bản thân uy hiếp như thế nào?
Giết bọn họ, triệt để kết thúc, ngược lại là một giải thoát đối với Mộc Thừa Ân và người nhà ông ta.
Biến bọn họ thành cương thi, vừa vặn theo tâm nguyện của Mộc Thừa Ân.
- Ông chủ, nơi này còn có một bức tranh.
Oanh Oanh nhắc nhở Châu Trạch nhìn lên trên.
Châu Trạch xoay người.
Nhìn lên trên.
Bức tranh kia.
Thu vào trong mắt.
Phản ứng đầu tiên.
Châu Trạch lập tức nhận ra người đàn ông ngồi trên vương tọa xương trắng kia nhất định là Doanh Câu không thể nghi ngờ.
Đây gần như là hình ảnh hàng hóa tiêu chuẩn ra sân.
Chó giữ nhà các đời khẳng định rõ ràng, bao gồm cả tác phẩm tương tự mà Châu Trạch từng nhìn thấy trong hiệu tượng sáp lúc trước.
Chính là.
Trong bức tranh tên ngu ngốc cứng đầu rất tức giận.
Mà tên đang ngồi dưới vương tọa xương trắng dè dặt uống rượu kia.
Là ai?
Theo bản năng.
Châu Trạch cảm thấy đây có thể là một lịch sử tối đen của tên ngu ngốc cứng đầu, lại nhìn kỹ một chút, trang phục quần áo của người đàn ông uống rượu trong bức tranh, đây cũng không phải thời điểm thật cổ đại, Châu Trạch không biết chi tiết cụ thể, nhưng khả năng chỉ là chuyện mấy trăm năm trước đi.
Nói cách khác.
Vào mấy trăm năm trước.
Tên ngu ngốc cứng đầu đã từng bị người tính kế?
Bằng không tại sao anh ta trong bức tranh lại phẫn nộ như vậy?
Kia lại do ai tính kế?
Mấy ngàn năm qua, vô số lần luân hồi, tên ngu ngốc cứng đầu đều trốn trong chỗ sâu linh hồn con người chậm rãi khôi phục lực lượng, đồng thời tránh né cảm ứng của kẻ thù.
Trong lòng Châu Trạch đột nhiên có một ý tưởng to gan.
Về phần tình cảnh trong bức tranh có phải là thật hay không.
Châu Trạch cảm thấy đại khái khả năng là thật khá lớn.
Một người có thể chứng kiến “Bản tôn”của Doanh Câu, sẽ nhàm chán đến vẽ một bức tranh từ mấy trăm năm trước đến tự tâng bốc?
Tuy rằng Doanh Câu vốn chưa từng đề cập đến chuyện này.
Vốn dĩ với hiểu biết của Châu Trạch về tên ngu ngốc cứng đầu.
Tên ngu ngốc cứng đầu tình nguyện đi chết, cũng sẽ không thể tự lộ ra lịch sử đen tối của bản thân.
Thứ hàng này thuần túy là điển hình sĩ diện đến chết.
Nhưng mà, trước mắt thật thú vị.
Đầu tiên trong nhà Mộc Thừa Ân treo một bức tranh cổ.
Mộc Thừa Ân lại giống như mình, là một cương thi có linh hồn.
Ha ha
Mộc Thừa Ân khẳng định không phải người trong tranh, thứ nhất là niên đại không đúng, thứ hai là có thể tính kế được Doanh Câu ngồi uống rượu trước mặt Doanh Câu khiêu khích sự tồn tại của đối phương mà lại bị một tuần kiểm âm ty trực tiếp lấy roi quất gục xuống?
Nhưng mà, ít nhất có thể xác định được một chuyện, Mộc Thừa Ân này, khẳng định có một chút liên hệ với Doanh Câu thậm chí là với mình, mà rất có thể đây là nguyên nhân sau khi ông ta phát hiện ra mình đã lập tức tính kế mình.
... ...
- Làm thế nào? Ông đây từng làm tra tấn, nhưng chưa từng tra tấn cương thi.
Vào lúc này luật sư An đang la hét với Phùng Tứ.
Thật hiển nhiên.
Tất cả mọi người muốn moi ra tin tức từ trong miệng Mộc Thừa Ân, Phùng Tứ nói thẳng đây là sở trường trước kia của luật sư An.
Anh biết ảo thuật, lòng và tay đều đen, lúc trước trong âm ty có rất nhiều vong hồn đều đi qua tay anh cạy mở “Miệng”.
- Đây con mẹ nó, vẫn phải chờ ông chủ đến đi, nếu như anh ấy không biện pháp thì người khác cũng không có cách nào, linh hồn của cương thi này không giống với linh hồn người thường, muốn tách ra khỏi thân thể này còn thật khó khăn, về phần dùng hình với thân thể, ông đây còn phải chuẩn bị dùi kim cương đúng không?
- Ông chủ đâu?
- Ông chủ còn chưa đi ra?
- Anh ấy có kinh nghiệm, chính anh ấy là cương thi, lại mỗi ngày làm cương thi... ...
- A.
- Ông chủ ngài đi ra rồi hả, mới vừa rồi Phùng Tứ Nhi còn nói cậu ta nhớ anh thôi rồi.
Châu Trạch không để ý đến luật sư An.
Mà lại ngồi chồm hổm xuống trước mặt Mộc Thừa Ân.
- Thấy người nhà tôi rồi?
Mộc Thừa Ân mở miệng nói.
Châu Trạch gật gật đầu.
- Đáp ứng tôi một chuyện, tôi sẽ nói những gì cậu muốn biết cho cậu.
Châu Trạch không chút do dự.
Lắc đầu.
Thân thể Mộc Thừa Ân run lên, hô hấp cũng trở nên rất dồn dập.
Thấy ông ta như vậy.
Châu Trạch nở nụ cười.
- Biết bớt đi một bí mật, cũng sẽ không chết, tôi vẫn sống cuộc sống của tôi, về phần người nhà của ông, nếu như tôi không lầm, chắc ông không muốn biến họ thành cương thi bình thường không có thần trí, muốn cho bọn họ có lối suy nghĩ của riêng mình.
- Vừa muốn có được tuổi thọ của cương thi, lại muốn có được linh trí cao cấp của cương thi, nhưng tuổi của bọn họ quá thấp, ông không làm được, chỉ có thể cố tình kéo dài tính mạng và đợi.
Thân thể Mộc Thừa Ân càng không ngừng run run.
- Được rồi, tôi đã biết, đợi lát nữa tôi sẽ làm chút tay chân, để cho bọn họ biến thành cương thi luôn, lại thả bọn họ xuống núi HI.
- Giết người, hút máu, bị ông biến thành nằm đó không biết bao nhiêu năm, cũng nên đi ra hoạt động chút gân cốt.
- Sau đó tôi sẽ cho người mang ông đi.
- Cho ông tận mắt nhìn thấy con cháu của ông HI như thế nào.
- HI đến lão trời già đánh sét xuống phạt.
- Cho ông lại trơ mắt nhìn bọn họ.
- HI đến nổ tung!
Mộc Thừa Ân nhìn Châu Trạch.
Ngay từ đầu.
Rõ ràng cho thấy cảm xúc phẫn nộ.
Nhưng dần dần.
Đã bắt đầu khôi phục lại bình tĩnh.
Miệt thị trong mắt càng rõ ràng.
Ông là người ngoan độc, cũng là người thông minh.
Loại người này, là không có điểm mấu chốt gì, bởi vì ông thật ích kỷ.
Thật ra, ông thật sự có điểm giống với ông chủ Châu, nhưng ông chủ Châu không cực đoan như ông thôi.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy thật nhàm chán, cảm giác hơi nhớ nhung cô bé ngăm đen trong nhà.
Chỉ cần nắm lấy cái mạng nhỏ của cô ta, kêu cô ta làm gì sẽ làm đó, thật sự nghe lời, Châu Trạch thậm chí cảm thấy được, cho dù không cho cô ta trồng rau, để cô ta ấm giường, cô ta cũng sẽ nhận mệnh đi làm.
Hiện giờ vấn đề ở chỗ.
Mộc Thừa Ân rõ ràng, Châu Trạch cũng không còn chút che giấu.
Anh chắc chắn sẽ không lưu lại đường sống cho Mộc Thừa Ân.
Huống hồ, Phùng Tứ Nhi làm việc công đi ra, dù sao cũng phải giết người về âm ty báo cáo lại nhà nước.
Cũng bởi vì vậy.
Dưới điều kiện đầu tiên phải giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận