Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1239: Sét đánh rồi! (3)

Sau lưng.
Lại có vẽ một tấm bản đồ, giống như là được xăm vào vậy.
Móng tay của bà bà bắt đầu cắt phần da thịt trên lưng của mình.
Đây thật sự là một màn đủ để khiến cho người ta tê cả da đầu mà.
Tiếng da thịt tách rời không ngừng truyền tới.
Giống như một trang giấy, đang từ từ bị xé ra vậy.
Không trách được trước đó cô ta đã nói, miếng da thú này, nếu cô ta không cho, thì sẽ không có ai giành được, miếng da thú này, đã mọc ở trên người cô ta rồi.
Cuối cùng.
Da thú cũng bị xé xuống.
Bà bà mặc quần áo vào, xoay người lại, ném miếng da đã được cắt ngay ngắn kia qua.
Châu Trạch không đỡ.
Vẫn là Oanh Oanh nhận lấy.
- Tốt lắm, kết thúc rồi, cảm ơn.
Bà bà khom lưng.
Cúi đầu một cái với Châu Trạch.
Cảm thán nói:
- Cả đời đánh cược, thực tế, đến cuối cùng, thắng thua thực sự lại không ở trên chiếu bạc.
- Các người đi đi, tôi mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi.
Châu Trạch nhìn theo bóng lưng bà bà đang leo vào trong giường.
Nhún vai một cái.
Anh có chút không thích ứng được với mùi máu tươi tràn ngập trong căn phòng lúc này.
Đẩy cửa ra.
Đi ra ngoài.
Lúc một chân bước ra ngoài.
Cũng đã xuất hiện ở trong vùng hoang dã rồi.
Đúng thật là trực tiếp đi ra từ sòng bạc.
- Có chút đáng tiếc nha, vốn dĩ còn đang nghĩ sẽ có cơ hội vào trong sòng bạc chơi vài ván trải nghiệm hay không. - Châu Trạch cảm thán nói.
- Ông chủ, vậy bây giờ chúng ta có thể quay lại chơi thêm lần nữa, tôi có mang theo tiền. - Oanh Oanh vẫn hiền lành như vậy.
Lúc này.
Châu Trạch cảm ứng được chiếc nhẫn thanh đồng trên ngón áp út bàn tay phải của mình bỗng nhiên run rẩy mấy cái.
Ừm.
Sao vậy?
- Ầm!
Đột nhiên.
Từ trên đỉnh đầu xuất hiện tiếng sấm.
Châu Trạch hơi kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh nhìn thấy bên trên đột nhiên mây đen cuồn cuộn.
Hơn nữa ở sâu bên trong mây đen này, thế mà còn có một loại khí tức khiến cho anh cũng có chút run rẩy đan lưu chuyển!
Đây không phải là sấm sét tự nhiên.
Đây là lôi kiếp!
Châu Trạch bỗng nhiên hiểu ý tứ của bà bà khi nói “Đều kết thúc” vừa rồi.
Cũng đã lĩnh ngộ được khi anh nói còn có thời gian nửa năm thì đối phương lộ ra nụ cười khổ sở, rốt cuộc muốn biểu đạt chuyện gì.
Lúc anh mang thiếu niên áo tơi này, cũng chính là hồ yêu, ra khỏi cái sòng bạc này.
Cái sòng bạc này.
Chờ sau khi mất đi tất cả mọi che giấu.
Hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của thiên đạo.
Mà ở bên trong sòng bạc thế nhưng nhưng là tụ tập không biết bao nhiêu quỷ vật yêu vật thậm chí là cả quỷ sai đang đánh bạc đến cao hứng.
Khí tức tản ra khi bọn họ tụ chung một chỗ.
Giống như một chiếc đèn chân không công suất siêu cấp trong đêm tối.
Đủ để sáng đến mù mắt thiên đạo!
- Ầm! Ầm! Ầm!
- A a a!
Oanh Oanh bị dọa đến che lỗ tai của mình tựa sát vào trong ngực Châu Trạch.
Sấm chớp không ngừng giáng xuống khu vực ngay trước mặt.
Tình cảnh vô cùng rung động.
Châu Trạch thở ra một hơi.
Lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Sét đánh rồi...
...
Nếu như phải làm một bảng xếp hạng trên thế giới này ai là kẻ sợ sấm sét đánh nhất, cương thi tuyệt đối có thể xếp hàng top.
Sinh tử có số, âm dương tuần hoàn, vốn là đạo lý từ trước đến giờ, nhưng cương thi lại do chết đi mà sống lại, đến cuối cùng, sống không phải là sống, chết cũng không phải là chết, được gọi là nhảy ra khỏi tam giới, lại là điều phạm vào kiêng kỵ của lão thiên gia nhất.
Bất kể là vị nào đang thượng vị, đều ghét loại đoàn thể không chịu quản lý như thế này.
Nhìn thêm chút nữa, ông chủ Châu đã từng tiếp xúc với hai vị đại tổ tông của cương thu.
Cũng đã trực tiếp sống từ thời kỳ Thượng cổ, một mực sống đến hiện tại.
Mặc dù có chút cẩu thả.
Nhưng cũng coi là tổ tông của giới cương thi.
Có lúc.
Có thể sống cũng là một loại bản lĩnh.
Các đối thủ cùng thời đại với chính mình đều đã bị ép chết.
Cũng coi là một loại cô đơn của vô địch đúng không?
Châu Trạch đưa tay ôm lấy Oanh Oanh, hai người cứ như vậy mà tựa sát vào nhau, nhìn phía thiên lôi cuồn cuộn ở trước mặt.
Ha.
Đừng nói chứ.
Thật đúng là có một loại lãng mạn bất thường.
Có loại cảm giác bạn trai nhỏ chơi xấu cố ý dắt bạn gái nhỏ vào nhà ma.
Rõ ràng là bản thân cũng sợ đến run lập cập.
Nhưng vẫn cố gắng gượng giữ vẻ trấn định ở trước mặt bạn gái nhỏ.
Oanh Oanh rất sợ hãi, cô ấy chưa bao giờ sẽ che giấu tâm tình và ý tưởng của mình ở trước mặt Châu Trạch, cô ấy ở trước mặt ông chủ Châu, vẫn luôn rất rõ ràng.
Xét từ trên góc độ nữ quyền mà nói, bạn có thể nói cô ấy không nhân cách, ngấm sâu đủ loại tư tưởng độc hại, nhưng một người, đời này, có thể tìm được một người để có thể không giữ lại chút gì, toàn tâm toàn ý đối xử với đối phương nhưng cũng không lo lắng đối phương sẽ tổn thương mình, cũng là một loại hạnh phúc và may mắn cực kỳ lớn rồi.
Thật ra thì.
Ông chủ Châu cũng bị dọa sợ không kém.
Cương thi khác nhiều nhất là sợ sấm đánh thôi, nghe thấy tiếng sấm nổ ầm ầm trên đỉnh đầu một chút thôi là đã không tự chủ được có chút run rẩy như cầy sấy rồi.
Tỷ như lúc trước, khi thằng bé trai mới ra ngoài đã cứu không ít thôn dân ở trong núi, các thôn dân đã lập một cái từ đường cho anh ta, thằng bé trai lại bị dọa sợ đến mức trực tiếp chạy tới đạp sập cái từ đường kia.
Tại sao?
Sợ sét đánh nha!
Bọn họ chỉ là sợ thôi, nhưng có lẽ, ông chủ Châu là một trong số rất ít rất ít phượng mao lân giác trong cái nghề cương thi này, thực sự đã từng bị sét đánh rồi nha!
Ngược lại, cũng không phải là chưa từng có những cương thi khác bị sét đánh, thế nhưng bọn chúng cơ bản đều hôi phi yên diệt rồi, cho nên cũng không nhắc đến nữa.
Còn nhớ đến lúc ấy, khi ở Lệ Giang.
Hòa thượng đầu nấm nuốt một con quỷ trong động quỷ.
Cuối cùng dẫn tới lôi kiếp.
Tư vị kia.
Chua tới sảng nha.
Trạng thái khi đó, lại cho anh thêm chút thêm chút hành, gừng, tỏi, cho thêm một chút bạt tiêu trên mặt là có thể trực tiếp bưng lên bàn được rồi.
Ông chủ Châu thật sự không dám trải qua thêm một lần nào nữa.
- Ầm! Ầm! Ầm! ! ! ! ! ! ! !
Sấm.
Ngay từ đầu, chẳng qua chỉ là hai ba tia.
Giống như là món khai vị vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận