Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 613: Phiên vân, phúc vũ (2)

Đều không phải loại tính khí tốt như khi đã tới phòng sách!
Chờ sau khi hoàn thành hết thảy.
Bé trai một lần nữa rơi xuống đất.
Trên mặt không có vẻ tranh công.
Mà cậu ta tiếp tục cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
- Giao cho tôi đi, giao cho tôi, tôi sẽ rời đi, dù sao thì vật kia anh có cầm cũng không có ích gì.
Bên phía cửa sổ.
Nữ viện trưởng lại đi ra, trực tiếp đi vào trong tượng sáp một vị danh nhân.
Trong khoảnh khắc, bộ tượng sáp danh nhân kia bắt đầu hòa tan, lại tạo ra dáng dấp nữ viện trưởng.
- Tôi không có ác ý với anh, cùng lắm cũng chỉ đùa giai với anh một chút, giữa chúng ta vốn không cần đánh giết sinh tử, không phải sao?
Bé trai nhìn nữ viện trưởng, lần này, cậu ta không chủ động xuất kích, chỉ lặng lẽ xoay tròn thân thể, canh trước người Châu Trạch.
Hai lần giao thủ, nhìn như cậu ta đều có thể xoắn giết, nhưng đối phương lại hồn nhiên không sợ, lại có thể lập tức khôi phục như lúc ban đầu, loại đối thủ này rất khó đối phó, cũng rất đáng ghét.
Châu Trạch lại lấy một điếu thuốc ra.
Rất nghiêm túc hỏi:
- Cô dựa vào cái gì mà cho rằng Lục Bình Trực là do tôi giết? Vẻn vẹn chỉ vì tôi là quỷ sai nơi này?
Dựa trên ý nghĩa nghiêm ngặt đến nói, quả thật Lục Bình Trực có thể tính là người nhập cư trái phép từ địa ngục tới, quỷ sai bắt lão ta diệt lão ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng bạn mở mắt ra nhìn xem.
Dù sao thì.
Châu Trạch còn chưa từng gặp người nào thực sự coi lợi ích của âm ty làm lợi ích của bản thân mình, không tiếc hy sinh tánh mạng mình để hoàn thành trách nhiệm của quỷ sai.
- Người của điện thứ chín thích lấy việc dằn vặt ác quỷ làm vui, thậm chí bọn họ còn dùng nó để tiến hành thi đấu, đánh nhãn hiệu của chính mình lên thân ác quỷ, đấu xem thủ đoạn dằn vặt của người nào càng hữu hiệu hơn, càng có sức sáng tạo hơn.
- Trên thân thể anh.
- Tôi thấy ấn ký lão ta lưu lại.
Châu Trạch phun ra một vòng khói.
Thực ra người giết chết Lục Bình Trực là doanh câu.
Con hàng này hệt như kẻ thô lỗ ngu ngốc.
Một đấm đập chết người ta.
Đoán chừng anh ta cũng không để ý tới chuyện nhỏ nhặt như có ấn ký hay không có ấn ký này.
Ông chủ Châu cảm thấy sau này, bản thân mình không thể rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại thả doanh câu ra, không phải vì anh sợ doanh câu phục hồi như cũ sau đó phản phệ mình, mà là vì những chuyện con hàng này làm gần đây.
Một lần là thả hòa thượng chốc đầu đi.
Một lần khác lại là ấn ký của Lục Bình Trực.
Anh ta trâu bò.
Mắt cao hơn đầu.
Không quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng anh ta thoải mái xong về ngủ.
Bản thân mình lại phải ứng phó với đám tú bà tới cửa đòi tiền thay anh ta?
Dựa vào cái gì!
- Được rồi, nếu như tôi nói vật kia không nằm trên người tôi, tôi cũng không biết thứ cô nói là vật gì, cô tin không?
Nữ viện trưởng lắc đầu.
- Tôi không tin.
- Tốt, vậy thì không cần phải nói thêm gì nữa.
- Này.
- Tiểu thí hài.
- Hôm nay nếu cậu không đánh chết cô ta.
- Ngày mai lão tử sẽ khiến cậu phải bỏ học!
Bé trai nghe vậy, thân thể run lên.
Hơi bất mãn mà quay đầu nhìn thoáng qua Châu Trạch.
Biểu hiện trên mặt viết "anh thật là ác độc".
Ngay sau đó.
Bé trai hé miệng.
Rít lên một tiếng.
Ngay tiếp theo, một mảnh gạch dưới chân cậu ta cũng bắt đầu rạn nứt.
Sát khí khủng bố bắt đầu tàn sát bừa bãi chung quanh, càng không ngừng đánh thẳng vào tượng sáp phụ cận.
Đột nhiên.
Toàn bộ thủy tinh trong viện bảo tàng tượng sáp.
Vào lúc này tập thể nghiền nát!
Nữ viện trưởng lắc đầu, nói:
- Trời tròn đất vuông, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt!
Trong nháy mắt.
Nữ viện trưởng đã xuất hiện trước mặt bé trai.
Một tát.
Trực tiếp quất về phía mặt bé trai.
Tốc độ cực nhanh.
Khiến người khó có thể tưởng tượng!
Vậy mà.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt bé trai lại dần hiện ra một vòng giảo hoạt.
Sau đó.
Hai tay cậu ta bỗng nhiên kết ấn:
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
- Rầm!
Trong mắt nữ viện trưởng lần đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một đầu cương thi.
Lại có thể dùng thuật pháp mà âm ty tuần kiểm mới có thể dùng.
Sao cô ta có thể không khiếp sợ?
- Bốp!
Thân thể nữ viện trưởng càng không ngừng lui về phía sau.
Cánh tay trái rũ thấp xuống.
Như đã đứt gãy.
Càng không ngừng có dầu thắp đèn lưu chuyển ở vị trí này, nhưng không cách nào chữa trị hoàn toàn.
Hiển nhiên.
Lần này cô ta thật sự bị thương.
Châu Trạch hơi ngoài ý muốn.
Xem ra.
Luật sư An thật sự quan tâm thằng nhóc này.
Đối xử với người bên gối.
Thật tốt.
Ông chủ Châu không biết.
Đây là vì luật sư An phát hiện huyết thống của Oanh Oanh lại được tiến hóa, dưới sự bất đắc dĩ, anh ta liều mạng nghĩ biện pháp bù đắp bé trai vẫn luôn ngủ chung giường với mình.
Luật sư An thực sự không muốn bé trai giống tiểu loli, sau này đều chạy tới chui vào ổ của Châu Trạch.
Lúc này.
Hai nhân viên công tác kia cũng xuất hiện.
Một nam một nữ.
Đứng ở hai bên.
Bọn họ không phải khôi lỗi.
Mà là người thứ thiệt, hoặc có lẽ là, bọn họ cũng giống với nữ viện trưởng, mượn hai bộ nhục thân này.
Châu Trạch thực sự rất nghi ngờ.
Bản thân Vương Kha đã xui xẻo như vậy.
Vì sao bạn của Vương Kha cũng đều xui xẻo như vậy?
Tỷ như bản thân mình.
Tỷ như vị nữ viện trưởng này, rõ ràng cô ấy không phải nữ viện trưởng vốn dĩ ở đây.
Thật ra.
Châu Trạch rất muốn ngồi chung bàn với nữ viện trưởng một lần nữa, mọi người cùng tâm sự.
Tâm sự chuyện phát triển hài hòa của địa ngục.
Tâm sự hạnh phúc ngày mai của địa ngục.
Quan trọng nhất là.
Tâm sự con mẹ nó, rốt cuộc Lục Bình Trực đã mang thứ gì ra ngoài.
Nhưng rất hiển nhiên.
Dường như nữ viện trưởng không định tán gẫu thêm nữa.
Hai nhân viên công tác cùng giơ tay lên.
Trong nháy mắt, bọn họ quỳ sát xuống.
Vẻ mặt thành kính.
Như đang cúng bái và cầu nguyện.
Đồng thời.
Trầm giọng nói:
- Phiên vân!
- ... ... - Châu Trạch!
Đây là cái quỷ gì!
Con mẹ nó đây là cái quỷ gì!
Vì sao chiêu thức kia lại quen tai như vậy!
Trong lúc nhất thời.
Gạch trên mặt phẳng trong viện bảo tàng tượng sáp này.
Xuất hiện từng sợi xích màu đen,
Trong nháy mắt khóa chặt bé trai lại.
Về phần Châu Trạch.
Không ai thèm quản tới anh.
Có thể nữ viện trưởng cũng cho rằng.
Ông chủ Châu chỉ là một quỷ sai.
Chỗ dựa chân chính của anh.
Là bé trai.
Cũng dựa vào bé trai này.
Ông chủ Châu mới có thể giết Lục Bình Trực, cướp đi thứ đồ cô ta mong muốn.
Bé trai bị nhốt rồi.
Cậu ta đang giãy giụa.
Trong lúc nhất thời.
Lại không thể giãy giụa khỏi.
Nữ viện trưởng nhắm mắt lại.
Hai tay giơ lên cao.
Sau đó chợt ép xuống!
Cô ta và hai công nhân thuộc hạ của cô ta.
Cùng kêu to lên:
- Phúc vũ!
- ... ... - Châu Trạch.
- Oanh!
Bé trai bị hơn mười đầu xiềng xích khóa chặt, hung tợn đập xuống mặt đất.
Cậu ta muốn giãy giụa đứng lên.
Lại phát hiện cậu ta không cách nào làm được.
Sức mạnh bàng bạc đang điên cuồng áp chế cậu ta.
Lực lượng này như hòa làm một thể với không gian chung quanh.
Sự phản kháng của cậu ta.
Đều phát tiết trong bốn phía này.
Căn bản không tìm được bất kỳ điểm tựa để gắng sức.
Ý cười lần nữa khôi phục trên mặt nữ viện trưởng.
Dường như cô ta rất muốn dựa vào phương thức này để diễn tả ra điểm không giống người thường của bản thân mình, biểu hiện ra bức cách và sự ưu nhã của mình.
Sắc mặt Châu Trạch trở nên rất đặc sắc.
Bởi vì dường như anh đã hơi hiểu rõ.
Vì sao ở khu vực sâu nhất trong viện bảo tàng tượng sáp.
Lại có tác phẩm doanh câu ngồi trên vương tọa ngủ gà ngủ gật.
Chân thật như vậy.
Hình tượng như vậy.
Ngoài mặt không giống anh ta ra.
Còn lại.
Giống nhau như đúc.
Kia.
Là nữ viện trưởng này?
Cùng với chiêu thức "phiên vân phúc vũ" ấy?
- Cô không phải người âm ty? - Châu Trạch hỏi.
- Anh đoán đúng, quả thật tôi không phải người âm ty.
Nữ viện trưởng chậm rãi đi về phía Châu Trạch.
Vị khó giải quyết nhất đã bị chế phục.
Còn lại một tiểu quỷ sai, cô ta cảm thấy không vấn đề gì.
Đồng thời.
Cô ta cũng nhìn thấy biểu tình trên mặt Châu Trạch.
Cô ta cho rằng Châu Trạch đang sợ.
Lại còn cười nói:
- Thế nào, sợ chưa?
- Ha ha.
Khóe miệng Châu Trạch giật giật.
Yên lặng gật đầu nói:
- Sợ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận