Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 708: Thái Sơn

Khi Châu Trạch bắt đầu nổi lên.
Đám người phía dưới vốn động cũng không động tập thể lại đột nhiên tập thể mở mắt ra.
Nhìn lên trên.
Ngay sau đó.
Tất cả mọi người giơ hai tay lên.
Trong lúc nhất thời.
Mặt nước xanh thẳm đến khiến cho người ta sợ hãi lập tức biến thành màu đen, giống như một chậu nước bị khuấy đục!
Châu Trạch chỉ cảm thấy có một luồng lực cực kỳ khủng bố đang liều mạng kéo mình.
Có vẻ như thề phải kéo mình xuống dưới!
Bậc cha mẹ trong thôn vì để cho con trẻ mình rời xa hồ nước bờ sông, thường sẽ bịa ra một chút chuyện xưa về quỷ để hù dọa chúng, nói nơi đó có nhiều người chết đuối, đang định tìm kẻ chết thay đó, cẩn thận đừng đi nơi đó, cẩn thận sẽ bị kéo xuống.
Lúc này ông chủ Châu thật sự cảm thấy như vậy, đám người phía dưới đang không mong bản thân rời đi!
Nhưng anh vẫn không thể hiểu được.
Lý Tú Thành một lần nữa thượng vị.
Chính là giúp đám người phía dưới này không phải chết nữa.
Tại sao lại liều mạng gây khó khăn cho mình chứ?
Kéo mình xuống, đưa Lý Tú Thành lên.
Đối với bọn họ mà nói.
Lại có chỗ tốt gì.
Đáng tiếc.
Nơi này dù sao cũng không phải là nơi để nói chuyện.
Bằng không ông chủ Châu thật sự định tán gẫu kỹ càng với họ, hỏi thử tình hình, Lý Tú Thành ông ta và Bạch phu nhân bà ta rốt cuộc hứa cho bọn họ chỗ tốt gì mà bọn họ giúp đỡ như vậy?
Sát bút nơi tay.
Ông chủ Châu phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Ngòi bút run ru.
Mực nước màu máu tràn ra.
Một chữ “Phong” to như vậy xuất hiện.
Trấn áp thẳng xuống dưới!
“Rầm!”
Trong nước biển.
Sóng cả mãnh liệt!
Châu Trạch chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng một trận, giống như đang nện vào trong đầu mình, kể cả linh hồn đều mang theo đau đớn như tê liệt.
Thừa dịp khoảng trống này.
Châu Trạch cuối cùng có thể nổi lên trên mặt nước.
Mặt biển tiên tán.
Thành mặt đất trải gạch xanh.
Bốn phía.
Vẫn là cây cột bằng đồng thau dày đặc.
Mà một cây ở trung tâm kia.
Cột lấy Lý Tú Thành
Ngăn cách đáng chết.
Vẫn tồn tại ở đó.
Thở hổn hển liên tiếp, Châu Trạch đã nhận ra mình suy yếu, cho dù ép buộc như thế nào, ép buộc vẫn là bản thân, càng ép buộc dĩ nhiên càng mệt, nhưng giờ phút này lại không thể nghỉ tạm.
Không có lý do oán hận Doanh Câu không thua lâu như vậy.
Kết quả lại bị người khác hái được quả đào.
Lỡ như về sau Doanh Câu tỉnh lại phát hiện chó giữ nhà thay đổi người.
Không chừng sẽ bị tên kia cười ngạo chết!
Cầm Sát bút trong tay.
Châu Trạch đi tới trước ngăn cách màu đen.
Đâm thẳng qua.
“Ong!”
Đầu Sát bút đâm thẳng vào trong ngăn cách.
Nhưng không cách nào tiến thêm được.
Bị cứng rắn mắc kẹt ở giữa.
Trên cây cột bằng đồng thau phía sau ngăn cách.
Lý Tú Thành với thân thể tàn phá chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt vốn đục ngầu bắt đầu trở nên sáng trong.
Ông ta dường như đang tự hỏi.
Cũng sẽ nhanh chóng hiểu được tình huống lúc này.
- Thân mình này, cho bổn vương.
- Ông trời.
- Sẽ chúc phúc cho cậu.
Châu Trạch nở nụ cười, đây thật sự bị tức mà cười.
Niên đại nào rồi.
Còn diễn trò lừa gạt ngu dân này?
Ông trời.
Ông trời ở đâu?
Nếu thật sự có ông trời, tại sao Hồng Tú Toàn lại bại? Vì sao sau khi Thanh yêu dẹp yên Thiên Quốc lại ngồi trên giang sơn sáu mươi năm?
Ông đây làm quỷ sai sắp hai năm rồi, thật sự không biết rằng trên đời có người đó!
“Rắc rắc!”
Không phải âm thanh ngăn cản bị vỡ.
Mà là động tĩnh của thân Sát bút bắt đầu rạn nứt.
Một màn này.
Khiến Châu Trạch run sợ.
Sát bút.
Là pháp khí mạnh mẽ có thể trấn áp được Doanh Câu.
Lại không cách nào làm gì vách chắn này.
Vách chắn này.
Rốt cuộc là cái quái gì!
... ...
Lúc này.
Dưới bùn đất vườn hoa bên ngoài thư phòng.
Miếng lệnh bài màu đen kia đã biến thành màu đen thui, càng không ngừng run run, mỗi một tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra từ bên trong đều rất mỏng manh, nhưng không truyền lên mặt đất.
Mà bốn phía nơi này.
Lại có từng sợi tơ nhiều màu đang không ngừng lay động.
Đáng tiếc tất cả đều chôn sâu dưới đất.
Không ai có duyên được kiến thức đến tình cảnh tiên gia khác hẳn âm ty như vậy!
... ...
Lý Tú Thành một lần nữa nhắm nghiền mắt, xiềng xích, cây cột bằng đồng thau, giống như đã hòa hợp thành một khối với ông ta, ông ta định cố tình dung hợp với thân thể của Châu Trạch, hoàn thành một quá trình “Cướp rồi thay thế”!
Năm đó.
Châu Trạch mượn xác Từ Nhạc hoàn hồn.
Nhưng thật ra là phương thức đơn giản thô bạo nhất.
Còn lần này.
Nhờ vào sự giúp đỡ mang tính đặc thù của linh hồn tên ngu ngốc cứng đầu, khiến cho mọi người có thể trong vỏ ốc nước ngọt này làm đàn tràng, tranh giành thật ra không chỉ là quyền chủ đạo về thân thể, còn có quyền lực chủ ý thức của linh hồn này!
Làm một suy luận, linh hồn của người bình thường có phần giống như nhà nghèo cửa nhỏ, số người đơn giản, thậm chí phần lớn người còn là đàn ông độc thân, chỉ có một mình.
Người bệnh tinh thần phân liệt, có khả năng ý thức trong đầu là kiểu gia đình nhỏ, hai vợ chồng hoặc một nhà ba miệng, nếu càng nhiều lên, kia thật sự là bệnh nguy kịch.
Nhưng chỗ Châu Trạch.
Nhờ phúc của Doanh Câu.
Quả nhiên là nhiều con nhiều cháu gia nghiệp lớn rộng.
Ngang tài ngang sức với phủ Ninh Quốc Công Vinh quốc trong “Hồng lâu mộng”.
Hiện giờ Cổ mẫu Doanh Câu ngủ say.
Người một nhà bắt đầu một lần nữa tranh giành vị trí gia chủ đại diện.
Xác thực một chút.
Là vị trí quản gia này!
Lý Tú Thành lại mở mắt ra, cây cột bằng đồng thau này đang không ngừng cao lên, xích sắt đang không ngừng thô to, tất cả của tất cả đều đang phát triển theo phương hướng mà ông muốn.
- Bổn vương xin lỗi cậu, bổn vương sẽ nhớ kỹ cậu, cho phép cậu sinh từ hương hỏa cung phụng, có thể ký ngọc điệp!
- Ai hiếm lạ!
Châu Trạch nhìn ngăn cách màu đen trước mặt.
Nhưng không thể làm được gì.
Sát bút đã có xu thế vỡ vụn.
Nhưng ngăn cách màu đen này, chỉ cần nó vẫn tồn tại, Châu Trạch sẽ không cách nào tiến thêm được một bước.
- Tôi và cậu đều là... người bất hạnh... bị lựa chọn, đều là, người bất hạnh.
Lý Tú Thành cảm khái.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Châu Trạch.
Lại có ý tứ được tiện nghi còn khoe mẽ.
- Ha ha, thật không, ít nhất, tôi may mắn hơn ông.
Châu Trạch lui về sau một bước.
Không tiếp tục phát lực trên Sát bút nữa.
Mà thử bắt đầu kết ấn.
Trong đầu hiện ra phương pháp kích hoạt chứng nhận quỷ sai lúc trước Doanh Câu giao dịch với mình đã nói ra.
Đây còn là chuyện dư nghiệt điện thứ chín đi lên.
“Tường thụy ngự miễn!”
Châu Trạch kết ấn xong.
Phát ra một tiếng quát khẽ.
Chứng nhận quỷ sai hiện lên trước mặt anh.
Kèm theo chứng nhận quỷ sai đến đây.
Là một mảnh tối đen.
Châu Trạch và Lý Tú Thành cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên.
Phía trên.
Có một ngọn thái sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận