Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 843: Mây đen hạ xuống! (1)

Lão Trương lại thân thiết đi tới bên người cảnh sát Trần, hỏi:
- Không sao chứ?
Anh thật sự không tin, ngược lại lo lắng sẽ có tổn hại cho thân thể.
Cảnh sát Trần lắc đầu
- Vậy, có hiệu quả sao?
- Nhất định là có, nếu eo của tôi thật sự đau, hiện giờ chẳng còn đau như vậy.
- Hả, thần kỳ như vậy?
Lão Trương rất ngoài ý muốn.
Cảnh sát Trần nở nụ cười.
Chỉ vào cái ly nhựa lúc trước mình uống nói:
- Trong nước kia, thả thuốc giảm đau.
Bông tuyết lại vừa rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay, bầu trời xa xăm thỉnh thoảng có pháo hoa nở rộ, mang đến một kiểu huyên náo khác hẳn.
Bây giờ bạn rõ ràng như đi trong âm phủ.
Nhưng ngẩng đầu.
Lại còn có thể nói cho bạn biết sự tốt đẹp của nhân gian.
Đường nam cũng không thiếu người, rất nhiều cửa hàng đều tiến hành hoạt động khuyến mãi cuối năm, hiệu quả không tệ.
Chỉ có.
Chỉ có.
Chỉ có.
Hiệu sách kia.
Tuy rằng đèn sáng.
Nhưng vẫn như giăng lưới bắt chim trước cửa.
Không.
Là không có một con chim.
Trên biển hiệu trước cửa viết “Chi tiêu tối thiểu một ngàn”, đủ để cho phần lớn người đang hy vọng dừng bước.
Nếu như bán túi thơm xa xỉ, vậy còn không đến mức, nhưng một hiệu sách dám mở công phu sư tử ngoạm như vậy, thế có vẻ hơi quá mức.
Đi tới trước cửa, bạch hồ chú ý đến, trên biển hiệu chắc vốn viết chính là “Chi tiêu tối thiểu một trăm đi”, một số “0” cuối cùng chắc mới thêm vào.
Đẩy cửa ra, đi vào, trong phòng tràn đầy ấm áp, bạch hồ cởi áo khoác.
Lão đạo ngồi sau quầy bar ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, không kích động loạn;
Thứ nhất vì lão đạo không hề thấy có hứng thú gì với phụ nữ có vẻ trẻ tuổi, bởi vì như vậy sẽ khiến ông có cảm giác tội ác thật lớn, dù sao bản thân đã lớn tuổi như vậy rồi.
Khác với rất nhiều người đàn ông tình trường chung tình với thích mười tám tuổi.
Lão đạo lại rất muốn chút thể diện.
Thứ hai chính là lão đạo biết vị trước mắt này, cho dù ông không biết xấu hổ, cảm giác giống loài cũng không xứng đôi.
Cô ta đến đây, lão đạo chỉ gật gật đầu, không nói chuyện.
Bạch hồ tự quen thuộc, hồn nhiên không coi mình là người ngoài, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, chân dài vắt chéo lên, vòng eo khẽ ưỡn, kèm theo nhu tình.
Đây cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người đi ngang qua cửa hiệu sách.
Nhưng khi quét nhìn thấy biển hiệu mức chi tiêu tối thiểu kia.
Phần lớn mọi người vẫn lựa chọn giữ vững lý trí.
Ngồi hồi lâu, trừ bỏ lão già bết bát trước mắt này, không thấy những người khác, bạch hồ hơi ngoài ý muốn nói:
- Bọn họ đâu cả rồi?
Lão đạo giơ tay chỉ sang bên cạnh, sau đó lại chỉ lên đỉnh đầu.
Ông chủ đang “Sinh trưởng ngược”, Oanh Oanh ở bên cạnh nhìn xem;
Bé trai làm bài tập trên lầu, Hứa Thanh Lãng đang nghỉ ngơi trên đó.
Bạch hồ không hỏi kỹ, tự mình đi đến bên kia quầy bar, rót chén nước cho mình.
- Khỉ con đâu?
Bạch hồ hỏi.
Đều là yêu, cho dù khỉ con nghĩ như thế nào, ít nhất ở trong cái nhìn của bạch hồ, vẫn là khỉ con thân cận với mình một chút.
- Miễn bàn về nó, thứ không có tiền đồ.
Lão đạo tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bạch hồ nhún vai, uống một ngụm nước.
Lúc này.
Trong vườn rau bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ.
Lão đạo sợ run cả người.
Lập tức buông đồ trong tay xuống, nhanh chóng xông về phía vườn rau, bạch hồ cũng lập tức đi theo qua.
Đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, đừng nói lão đạo, kể cả bạch hồ cũng kinh ngạc há hốc miệng ra.
Chỉ thấy trong một cái hố trong vườn rau.
Quần áo nửa người trên của ông chủ đều bị xé rách.
Đồng thời.
Ở chỗ sau lưng ông chủ nhiều thêm một người.
Khả năng phần lớn mọi người đều chưa nhìn thấy dáng vẻ tổ chức cơ bắp, trên sách giáo khoa hoặc trên tranh vẽ không máu chảy đầm đìa như trong hiện thực.
Cơ bắp trên lưng Châu Trạch đã hoàn toàn bị kéo ra ngoài, từng thứ giống như hạt bắp đang bám vào trên đó, mà ở một chỗ khác lại là thân mình của Tử Thị.
Giữa hai người lấy một sợi cơ bắp thật lớn nối liền, Châu Trạch ngồi bất động, Tử Thị lại đang không ngừng lắc lư trên dưới, giống như đang chơi diều.
Có thể thấy.
Hiện giờ Châu Trạch đang thừa nhận thống khổ bao lớn.
Đây không phải là phẫu thuật có gây tê hay không.
Đây tương đương với coi người giống như con trâu.
Xé da tiến hành thanh lý.
Lấy tính tình cứng cỏi của Châu Trạch, vào lúc này không thể không dùng phương thức gầm lên để giải quyết thống khổ.
Trong ao nước lại có hai khúc gậy kim loại, trên đó còn có thể nhìn rõ dấu răng.
Chắc vì tiện giảm sức ép cho Châu Trạch nên cô bé ngăm đen đã đặt cây gậy kim loại kia vào trong miệng Châu Trạch, nhưng răng cương thi thật sự quá kinh khủng, đã cắt đứt trực tiếp.
- Đây đang làm gì vậy?
Bạch hồ hỏi, nhưng mà, cô lại nhanh chóng phát hiện ra, một cánh tay của Châu Trạch đã không còn:
- Đây là... đây là định tái sinh cơ thể?
Trong rừng già đông bắc có rất nhiều yêu quái, vài động vật thật sự có thể tái sinh cơ thể, nhưng đây là năng lực của tiên thiên, mà phần lớn đại yêu cơ bản bất lực với kiểu thân thể bị thương nặng này.
Về phần giúp người khác tiến hành tái sinh chi gãy, vậy càng là chuyện ngàn lẻ một đêm!
Nhưng trước mắt.
Cô đang tự mình chứng kiến một màn này!
Tử Thị dần dần nhắm hai mắt, vẫn đang lắc lư, nhưng mà một cánh tay của anh đang không ngừng héo rút.
Còn chỗ tay cụt của Châu Trạch lại đang chậm rãi dài ra từng thớ thịt, da thịt cũ nứt ra, bắt đầu nghênh đón một lần trưởng thành mới.
Mức độ thống khổ kịch liệt này hoàn toàn vượt trên Quan Công cạo xương giải độc vô số con đường.
Lưng Châu Trạch bắt đầu còng xuống.
Một cục xương trắng noãn bắt đầu chậm rãi kéo dài ra ngoài.
Tốc độ rất chậm.
Lại rất kiên định.
Châu Trạch vẫn luôn chậm rãi nhắm mắt.
Đồng thời.
Từng ký hiệu bắt đầu lưu chuyển ra từ chỗ ngực anh.
Ký hiệu kiểu cổ xưa, đại biểu cho đến từ truyền thừa của Man Hoang, lúc trước hình tượng của Doanh Câu chính là như vậy, để trần thân trên, ngồi trên Vương tọa xương trắng, trên dưới quanh thân trải rộng ký hiệu.
Cô bé ngăm đen chỉ có thể nhìn ở bên cạnh, cô không thể ra tay, cũng không có biện pháp làm cái gì, về phần Oanh Oanh ngược lại bình tĩnh hơn tất cả mọi người, chỉ hai tay gắt gao siết chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận