Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1087: Đánh úp! (1)

- Hả?
Tiểu loli sửng sốt một chút, nói:
- Giết lầm người sao?
- Ừm.
- Vậy giết hết rồi sao?
Tiểu loli hỏi.
Châu Trạch gật đầu một cái, anh cũng đã cúp điện thoại rồi, nếu như thằng bé trai còn chưa hiểu ý của anh, như vậy tên kia thực sự có thể lần nữa trở về trong hang núi thực hiện chín năm giáo dục bắt buộc lại lần nữa rồi.
- Hô...
Tiểu loli thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vui mừng nói:
- Vậy còn tốt.
Châu Trạch lắc đầu một cái, thật ra thì, chuyện này, mặc dù gây ra một chút sai lầm, nhưng nếu đã quậy rồi, thì cứ quậy lên đi, chỉ cần lúc kết thúc hơi chú ý một chút, để cho bản thân hoàn toàn sạch sẽ thì ngược lại cũng không thành vấn đề.
Ngược lại đã có sẵn kẻ vác nồi, hơn nữa đám người này, nếu như là đám người âm ti phái tới điều tra, chắc chắn phía bên âm ti cũng đã chuẩn bị sẵn là bọn họ sẽ hy sinh quang vinh rồi.
Chẳng qua là.
Trọng điểm sau đó.
Vẫn là phải bắt được đám người đã bỏ trốn kia.
Bởi vì quan sai trong âm ti, tuy nói có thể có các loại thiếu sót, nhưng ít ra vẫn sẽ có một chút mặt mũi, không đến mức độ thực sự đi phá hư quy tắc gì đó, thế nhưng đám người bỏ trốn đó, lại không giống vậy.
Ông chủ Châu đã quen với chuyện việc giúp người làm niềm vui.
Cũng không muốn cuộc sống đang ẩn trong bóng tối của mình hoặc là chứng nhận quỷ sai của thủ hạ mình bị thêm vài đôi mắt nhìn chằm chằm.
- Oanh Oanh, cô trở về tiệm sách một chuyến, đoán chừng đám người bên kia sẽ lập tức ngồi tàu cao tốc tới, cô sắp xếp việc tiếp đãi đi.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh đi vào trong phòng vệ sinh rửa tay, sau đó trực tiếp đi ra khỏi căn biệt thự này.
Châu Trạch tiếp tục ngồi trên ghế sô pha, nhắm hai mắt, suy tính một chút gì đó.
Thật ra thì anh rất lười đi làm cái chuyện như suy nghĩ này, bởi vì dưới phần lớn tình huống, suy nghĩ chỉ là một loại quá trình tự gây mê và giảm đau cho bản thân, muốn trải qua quá trình suy nghĩ cặn kẽ kiểu này để thực sự tìm ra được biện pháp xử lý đột phá được, tỷ lệ thành công thực sự rất thấp rất thấp.
Cũng không phải là đề toán học lúc còn đi học, cuộc sống cùng với những sóng gió cần phải đối mặt trong cuộc sống, nếu quả như thật có thể đối phó giống như đề toán học mà nói, thật sự quá tốt rồi.
- Có phải trên người cương thi ngu xuẩn đã có thay đổi gì đó rồi hay không?
Lúc này tiểu loli chủ động lại gần hỏi.
- Ba của cô đâu?
Châu Trạch hỏi.
- Đi làm nha, ở trong phòng chẩn trị của ông ấy, mẹ tôi đi làm tóc rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái, kết thúc chủ đề một cách hoàn mỹ.
- Lại nói, hiện tại cô ấy cũng đã có thể ăn này nọ, khi nào thì anh chuẩn bị ăn cô ấy?
- Cô và sợi tóc nhỏ, rốt cuộc thế nào rồi?
- Cứ như vậy thôi, không gần không xa, không phản đối, không kháng cự, không tới gần, giữ nguyên hiện trạng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm thôi.
- Cô đang nói về quan hệ giữa nam và nữ hay là quan hệ eo biển* đây?
(mối quan hệ eo biển: chỉ mối quan hệ giữa Đài Loan và đại lục/hoặc là Đài Loan – Trung Quốc, là mối quan hệ của hai thế lực chính trị bị chia cắt bởi eo biển Đài Loan ở Tây Thái Bình Dương)
Tiểu loli “ha ha” hai tiếng.
- Nếu như là trường hợp sau thì anh còn có thắc mắc nào không, tất nhiên chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Cuộc trò chuyện đã bị giết chết như vậy đấy.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, tùy ý chơi đùa.
Qua mười lăm phút.
Tiểu loli lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Tại sao anh còn chưa đi?
- Khi nào thì cô đi?
- Tôi chờ anh ta trở lại rồi cùng nhau quay về tiệm sách.
Vào thời khắc nguy hiểm như thế này, nếu những quỷ sai khác đều phải trở về tiệm sách tị nạn, đương nhiên tiểu loli sẽ không nghĩ đến chuyện kháng cự, nói cái gì mà không nỡ bỏ cha mẹ không nỡ bỏ cuộc sống của học sinh tiểu học gì đó.
Trời đất bao la đều không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình, cô ta cũng không muốn ngốc nghếch đợi ở đây đợi cho người ta giết đến tận cửa.
- Tôi cũng giống vậy. - Châu Trạch nói.
Tiểu loli khẽ cau mày.
Sau đó giống như là biết gì đó, từ dưới thảm đứng lên, nói:
- Nếu người điều tra đã xuất hiện ở lân cận nhà tôi, như vậy cũng có ý nghĩa, đối tượng mà anh ta điều tra, đã từng xuất hiện ở lân cận nhà tôi?
- Tạm được, làm học sinh tiểu học lâu, vẫn còn chưa thực sự biến bản thân thành học sinh tiểu học.
Châu Trạch cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hớp, tiếp tục nói:
- Tôi lo lắng tôi chân trước vừa đi, chân sau cô liền bị người ta giết chết phân thây đoạt chứng nhận quỷ sai.
Nếu thật sự như vậy, thực sự là quá cẩu huyết rồi.
Nhưng thực tế đã giáo dục mọi người vô số lần rồi, thường thì nó còn có thể máu cho hơn những tình tiết trong phim trên TV nữa.
- Vậy hiện tại, không phải là tôi còn cần cảm kích anh có hứng sao?
Hai tay tiểu loli để ở trước ngực, vung nắm đấm nhỏ một chút:
- Ông chủ thật lợi hại nha.
- Được rồi, cô bán manh trước mặt tôi như vậy tôi chỉ cảm thấy rất quỷ dị, thậm chí còn có một chút kinh tởm nữa.
Rõ ràng tuổi tác lớn như vậy, đợi trong thân thể một bé gái cũng coi như xong đi, còn thật sự xem mình là một đứa bé gái à?
Rốt cuộc thì đây là loại sở thích kì quái gì vậy chứ?
Có thể rất nhiều phái nữ, nhất là những phái nữ đã có tuổi, đều muốn trở lại đoạn thời gian làm bé gái không buồn không lo này, có cha mẹ thương yêu, có thể không quan tâm sự đời. Nhưng phái nam, căn bản sẽ không lựa chọn như vậy, bởi vì tuổi tác quá nhỏ mà nói, việc kia không cách nào dùng được.
Đang lúc này, đột nhiên.
Vị trí lầu hai truyền đến âm thanh của một chuỗi lục lạc.
Lúc này, Châu Trạch cùng tiểu loli đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
- Này, lúc tên nhóc kia ra vào đều là nhảy cửa sổ vào sao?
Trước tiên, Châu Trạch cần phải xác nhận có phải là phương thức yêu đương ngọt ngào của đôi tình nhân nhỏ hay không.
Tiểu loli lắc đầu một cái, trả lời:
- Đi cửa chính.
- Ồ.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Khi anh mới vừa chuẩn bị đứng dậy từ trên ghế sô pha.
Một đạo hàn quang trực tiếp từ cầu thang lầu hai xiên tới.
Tốc độ cực kì nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận