Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1044: Người nào tồn tại, người đó chịu đựng thống khổ (1)

Châu Trạch đưa tay bóp cổ luật sư An.
Giơ lên.
Lại không đặt sự chú ý ở trên người anh ta.
Nhanh chóng xâm nhập, hoàn toàn không đợi đoạt xá hoàn thành mà cưỡng ép tiến vào.
Vẻ thống khổ trên mặt Oanh Oanh càng thêm sâu sắc.
Nhưng trong chốc lát ngắn ngủi tiếp theo lại bị cưỡng ép áp chế xuống.
Cô ta không đợi được nữa.
Cô ta cũng không có cách nào đợi thêm được nữa rồi.
Một là con tức giận trong lòng, người trước mắt này, đã mạo phạm đến cô ta một cách cực kì nghiêm trọng rồi.
Thứ hai là dưới tình huống này, dựa hết vào việc khống chế một luật sư An gãi không đúng chỗ ngứa, đã không cách nào khống chế cục diện được nữa rồi.
Oanh Oanh đứng lên.
Biểu cảm lạnh lùng.
Nhưng trong mắt trái.
Ánh mắt lại toát lên vẻ giãy giụa.
Đoạt xá còn chưa hoàn toàn thành công, còn thiếu một chút.
- Ba!
Châu Trạch trực tiếp ném luật sư An ở trong tay ra ngoài.
Luật sư An bị ném văng vào trên bức tường, lăn xuống, bất tỉnh.
Cái vị mới vừa khống chế được thân thể và tâm trí của anh ta kia.
Đã hoàn toàn thoát được.
Tiến vào trong cơ thể Oanh Oanh.
- Hắc hắc.
Châu Trạch cười một tiếng.
Muốn xông tới tiếp tục đánh.
Tiếp tục trận chiến lúc trước.
Thành thật mà nói.
Anh ta đã bị phong cấm ở chỗ này không biết bao nhiêu năm rồi, thời điểm cả người ngứa ngáy, hơn nữa, anh ta cũng khẩn cấp muốn chứng minh với “vãn bối” của mình - cún cưng bị nhốt trong chuồng kia - rằng bản thân chính là “chó thiên tài” ở trong miệng của người trong thôn.
Rốt cuộc có ở vị trí cao như thế nào.
Cũng sẽ tức giận giống một đứa trẻ thông thường.
Cũng coi là một kẻ sống được rất lâu rồi.
Tính khí, lại trực tiếp đến như vậy.
Thậm chí tình nguyện không tiếc mạo hiểm nguy cơ bị doanh câu phản phệ, chủ động tiến vào cơ thể Châu Trạch giúp Châu Trạch đánh nhau.
Nhưng trên thực tế.
Người khác muốn leo lên.
Muốn làm người đứng trên người khác.
Mục đích gì đó.
Không phải là vì chuyện này sao?
Lúc nhìn người khác không vừa mắt, không cần đi giả vờ giả vịt làm gì, trực tiếp cho kẻ đó thảm, làm cho kẻ đó chết, khiến kẻ đó xong đời.
Lúc thấy một chuyện ngứa mắt, trực tiếp động thủ diss, mắng chửi, bỏ đi.
Có lẽ như thế này, mới thật sự là là cuộc sống theo đuổi sự tự do mà cường giả yêu thích.
Chứ không phải là cố gắng leo đến càng ngày càng cao, sau đó, càng ngày càng học được cách ẩn nhẫn, càng ngày càng học được cách im hơi lặng tiếng, càng ngày càng hiểu được nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.
Nếu như là kiểu như vậy.
Còn leo cái rắm gì chứ.
Chẳng qua là.
Sau khi chân của Châu Trạch tiến lên phía trước hai bước.
Lại ngừng lại.
Anh cúi đầu xuống.
Tự mắng chính mình:
- Ngu xuẩn!
Mà Oanh Oanh ở phía trước.
Cũng đang tiến về trước hai bước.
Dừng bước.
Oanh Oanh cúi đầu xuống.
Giọng điệu giống như người ở đối diện.
Mắng:
- Càn rỡ!
Hai người vốn dĩ muốn chiến đấu với nhau.
Đều bị một ý thức khác bên trong cơ thể áp chế lại.
Bất luận là đứng ở góc độ của Châu Trạch hay của Oanh Oanh mà nói.
Muốn bọn họ gây ra bất kì tổn thương nào cho đối phương.
Đều là chuyện không cho phép xảy ra.
- ... - Luật sư An đang hôn mê ở bên cạnh.
Nhưng mà.
Đối mặt với cơn sóng lớn.
Ý chí của cá nhân.
Cuối cùng vẫn là nhỏ bé.
Châu Trạch bên này còn có thể tiếp tục khắc chế nửa gương mặt.
Mà Oanh Oanh bên kia.
Thế nhưng chỉ là khó khăn trở ngại trong chốc lát.
Cuối cùng.
Cô ta vẫn di chuyển.
Mái tóc trắng xõa dài bay lượn ở trong không trung.
Trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Châu Trạch.
Cô ta đưa tay ra.
Ánh sáng trên móng tay.
Lại chói mắt đến như vậy.
- Phốc!
Phần ngực mới vừa khôi phục được một nửa.
Lại lần nữa bị xuyên thủng.
- Đáng chết, anh muốn làm cho tôi tực nghẹn đến chết có đúng hay không!
Châu Trạch tức giận há miệng mắng to.
Anh ta không thể động đậy, anh ta không thể làm gì được, vậy anh ta còn đi vào làm gì?
Vào để bị giết thay anh sao?
Lúc Oanh Oanh đang chuẩn bị theo vết thương này mà hoàn toàn xé xác Châu Trạch.
Cơ thể lại khựng lại một lần nữa.
Hai người đánh nhau.
Giống lúc mấy cái đĩa VCD bị hư lúc trước vậy.
Phát ra một chốc lại ngừng một lúc, rất không hòa hài, vô cùng không lưu loát.
- Lão tử, không nhịn được nữa!
Châu Trạch hét lên.
Châu Trạch cũng di chuyển.
Anh ta chộp lấy cổ của Oanh Oanh.
- Ầm!
Oanh Oanh bị té xuống đất.
Nhưng cùng lúc.
Mái tóc trắng của Oanh Oanh trực tiếp cuốn tới.
Mái tóc trắng giống như lần nữa được ban cho sức sống.
Bỗng nhiên quét qua.
Thân thể Châu Trạch bị một cơn gió mạnh cưỡng ép đánh lui mấy bước.
Oanh Oanh đứng lên lần nữa.
Một tay của cô ta đặt ở trên vị trí mắt trái của mình.
Lòng bàn tay phiếm hồng.
Chờ lúc thả tay.
Vị trí mắt trái xuất hiện một đạo ánh sáng đỏ.
Đây là một phong ấn.
Tạm thời chế trụ ý thức thuộc về Oanh Oanh – phần ý thức còn sót lại do vẫn chưa hoàn thành việc đoạt xá.
Sau đó.
Oanh Oanh ngẩng đầu lên.
Dang rộng hai cánh tay.
Khóe miệng mang theo một loại kiêu ngạo tự nhiên.
Nhìn đến Châu Trạch ở trước mặt.
Chậm rãi nói:
- Ếch ngồi đáy giếng.
- Không biết trời cao đất rộng!
Lúc trước, cô ta mượn dùng cơ thể của luật sư An.
Mà bây giờ.
Thứ cô ta đang dùng là nhục thân của cương thi.
Đương nhiên không thể đối xử giống nhau được.
Châu Trạch từ từ nâng hai cánh tay đang rũ thấp.
Ý chí trong mắt đang không ngừng lưu chuyển.
Giống như là đang giãy giụa kịch liệt nhất.
- Đến đi, trừ phi anh khiến cho anh ta đi ra, làm cho tôi văng trở về, hoặc là nuốt chửng tôi, nếu không, ngược lại tôi muốn xem thử, anh lấy cái gì để ngăn cản tôi!
- Lòng dạ đàn bà, lòng dạ đàn bà, ai ngăn cản ở trước mặt anh, đều có thể giết, anh đang sống vì chính bản thân mình, mạng của anh cũng chính là của anh, không phải là thứ phụ thuộc vào người khác, càng không phải ủy thác ở trên người người khác!
- Bây giờ tôi đang ám trên cơ thể anh, anh muốn tôi đứng ở đây mặc người đánh, mặc cho người giết, tôi cho anh biết, không thể nào!
- Anh có thể thử ngăn cản tôi, tôi cũng muốn xem thử một chút, rốt cuộc là anh có ngăn cản được tôi hay không!
Vừa nói.
Lòng bàn tay của Châu Trạch bỗng nhiên đánh lên trán của mình một cái.
Trong nháy mắt, sát khí kinh khủng nghịch lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận